Chương 70: (Vô Đề)

Đến bây giờ Dư Thanh vẫn còn nhớ cảnh tượng đó.

Anh mặc chiếc áo phông đen ngồi ở dàn trống, cất một hai câu hát trầm thấp với micro rồi bắt đầu đánh trống. Lần đầu tiên cả bài hát sử dụng hình thức post rock, cả khán đài thoáng chốc lặng đi.  

Ở giữa có một phần tiếng rên rỉ.

Trần Bì cúi đầu chơi guitar điện, thỉnh thoảng vỗ mạnh vào đàn. Chu Hiển ôm đàn guitar, nhịp chân, vẻ mặt thờ ơ và đôi môi mỏng mím chặt, không biết đang tìm ai mà thi thoảng nhìn xuống khán đài. 

Họ như tồn tại trong cùng một linh hồn.

Với màn trình diễn đó, họ áp đảo mọi người một cách thần kỳ, trở thành ba con hắc mã vượt qua biển người, đi từ dưới mặt đất lên trên mặt đất gần như chỉ trong một đêm, thắp sáng bầu trời đầy sao của Thượng Hải. Rất nhiều hãng thu muốn ký hợp đồng với họ, nhưng tất cả đều bị Lương Tự từ chối. 

Họ lặng lẽ từ Thượng Hải về lại Bắc Kinh.

Lý Vị và Chu Hiển đã về trước một ngày, Trần Bì biết Huỳnh Tử Hoa đến Quảng Châu diễn hài độc thoại thì đã đón xe đi lúc nửa đêm nửa hôm. 

Sau đó chỉ còn lại hai người ở khách sạn, lúc đó Lương Tự đang dọn hành lý, Dư Thanh đang tưới nước cho chậu hoa.

"Tụi mình xin bà chủ được không ta." Dư Thanh quay sang nhìn anh, "Cho tụi mình hoa này."

Lương Tự nghe vậy thì mỉm cười.

"Thích tới vậy hả?" Anh dừng gấp quần áo, cà lơ phất phơ nói, "Đến hoa mà cũng không tha." 

Dư Thanh hơi trừng mắt với anh, rồi lại cúi đầu tưới hoa. Lương Tự mỉm cười nhìn góc nghiêng của cô, ánh đèn trong phòng rọi vào người cô vừa dịu dàng vừa mềm mại. Cô không nói câu nào chỉ đứng đó thôi cũng khiến anh cam tâm tình nguyện đắm chìm. 

Chuyến tàu của họ khởi hành lúc 9 giờ sáng hôm sau.

Dư Thanh nhất quyết không chịu ngồi máy bay, còn lý lẽ đầy chân thành rằng xe lửa có tình cảm hơn, ôm chậu hoa nhài mùa đông cười híp cả mắt. Mọi thứ dường như không hề thay đổi lúc đi lẫn lúc về, nhưng đồng thời đã thực sự thay đổi, ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, thế giới này sạch sẽ và đẹp đẽ.

Trên lối đi có người phụ nữ bế con dỗ dành.

Ánh mắt của Dư Thanh cũng đảo qua đảo lại theo cậu nhóc đó, tiếng khóc sướt mướt đó làm cả khoang xe có sức sống hơn hẳn. Một lúc sau cô không nhìn nữa, quay sang nhìn Lương Tự, anh đang cúi đầu nghiêm túc xé túi bánh cho cô. 

Ngoài cửa kính xe là núi cao và đồng ruộng bạt ngàn.

Xe lửa và đường ray gắn bó keo sơn ma sát lẫn nhau, xe chạy về phía trước trong tiếng xình xịch xình xịch. Mỗi khi xe giảm tốc độ vì đến điểm dừng tiếp theo, sẽ nghe thấy tiếng ầm ầm và tiếng còi xe, âm thanh rộng mở và vang xa đó có thể khiến lòng người thanh thản.

Về đến Bắc Kinh, Dư Thanh bắt đầu bận bảo vệ đồ án tốt nghiệp.

Hai tháng qua tựa như một giấc mơ ngắn ngủi, sau khi thức dậy thì mọi thứ chưa từng thay đổi, Lương Tự vẫn về làm ở tiệm sửa xe, cả nhóm tìm một con phố tấp nập để chơi guitar khi rảnh rỗi.

Một ngày nọ, Trần Bì hỏi anh: "Có kế hoạch tiếp theo chưa?"

Mặc dù cuộc sống vẫn như trước đây, nhưng đúng là vẫn có những thay đổi, rất nhiều công ty tìm đến họ muốn họ đầu quân, thậm chí đề cập đến việc ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Bình thường Lương Tự không nói gì nhiều, vẫn chỉ từ chối và lịch sự tiễn những người đó, Trần Bì và Chu Hiển cũng vậy.

"Mày thì sao." Lương Tự hỏi ngược lại, "Tính gì chưa?"

Trần Bì giơ tay phải vuốt tóc mái ngược ra sau một cách ngầu lòi.

"Anh đây quyết tâm làm kẻ theo đuổi hài độc thoại cả đời." Trần Bì nói xong thì cười, "Dắt bố mẹ tao đi ăn một bữa thịnh soạn đã rồi tính tiếp, cái cảm giác có tiền này ấy——"

Lương Tự không chờ nghe hết đã ném điếu thuốc sang chặn cái mồm đó lại.

Cuối xuân đó, Bắc Kinh cơ man là hoa, bao trùm cả thành phố bên trong. Quảng trường Thiên An Môn đổi thành mấy chậu cúc giá một tệ một chậu, chỉ một hai ngày là bị người ta lấy sạch sẽ, trong Cố Cung đầy khách du lịch, cô hướng dẫn viên xinh đẹp kể về Từ Hi. 

Anh gặp bố Dư Thanh ở ngoài Cố Cung.

Người đàn ông độ tuổi bốn mươi đeo mắt kính trông uyên bác và hiền lành, hỏi anh tình hình công việc gần đây, hàng ngày Dư Thanh làm gì. Dư Tằng và Lục Nhã có tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng đều xem con gái là vàng là ngọc, Lương Tự không biết phải nên cảm ơn họ thế nào vì đã nuôi dạy được một cô gái sạch sẽ và lương thiện đến thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!