Trong phòng bỗng vang lên bài hát cuối của bộ phim nào đó.
Bị cậu nhìn chằm chằm, Dư Thanh ngại ngùng xoay mặt chỗ khác, đúng lúc thấy Lương Vũ đang nằm trên giường ở căn phòng đối diện, mắt đang dán chặt vào ti vi. Sân vườn trống trải, lá cây xào xạc.
"Dì nói lấy mấy thùng lận, cậu xuống dưới chất đầy đi." Ánh mắt của Dư Thanh lại dừng trên mặt cậu, "Mình lấy phụ cậu."
Lương Tự cong khóe môi, bỏ cánh tay đang đặt trên đầu gối xuống.
"Ừm." Cậu đáp lại.
Lương Tự cúi người xuống hầm lần nữa, lên lên xuống xuống bận bịu một lúc. Chuyển tổng cộng được ba thùng, lúc làm xong, Dư Thanh thực sự thấy hơi mệt. Lương Tự thì không ngơi tay đi thẳng đến quầy hàng, Dư Thanh ngồi nghỉ ngơi ở băng ghế dưới mái hiên trong nhà. Lương Vũ mới rời giường, bưng một thau nước nóng trong bếp ra ngoài, nhìn chân cô bé đã đỡ hơn nhiều.
Cô bé túm hết tóc vùi đầu vào thau nước.
"Chị Dư Thanh, chị lấy dầu gội đầu giúp em với." Lương Vũ kêu, "Trên cửa sổ ấy."
Dư Thanh đi lấy giúp cô bé.
Trong một lúc không có gì làm, Dư Thanh đi ra khỏi nhà. Ở quầy hàng, Lương Tự đang ngồi xổm kéo theo rổ rau củ, Thẩm Tú và một bà cụ đang cò kè mặc cả, cô đi đến thưa Thẩm Tú một tiếng rồi bỏ đi.
Lương Tự quay đầu lại nhìn, cô đã mất hút trong đám đông.
Tiếng nói cười ồn ào trong trấn không ngớt, Dư Thanh đi qua dòng người tấp nập đến một con phố thưa thớt. Hôm đó là cuối tuần, cô chạy đến tìm Phương Dương chơi, siêu thị nhỏ nhà cô bạn cũng khá đông khách.
Lúc cô đến, Phương Dương đang trong bếp rửa chén.
"Tao đang định tới tìm mày thì mày tới rồi." Cô bạn đặt chén đũa đã rửa sạch lên thớt.
Dư Thanh ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trong bếp, nhặt củi cầm chơi qua chơi lại.
"Hôm nay trên trấn đông người lắm." Cô nói.
Phương Dương: "Lại chả, ngày mai mười bảy mà."
Nhờ cô bạn nhắc, Dư Thanh mới nhớ ra. Hội chợ ở thôn Tiểu Lương diễn ra vào hai ngày này trong kỳ thất cửu [1] mỗi tháng, đến lúc đó chắc chắn số người đến chợ sẽ nhiều hơn hẳn, người bán đã phải đến giành chỗ bán trước đó một ngày.
[1] Trong truyền thống dân gian Trung Quốc, mùa đông sau ngày Đông chí kéo dài 9×9 là 81 ngày, theo đó cứ mỗi chín ngày sẽ đại diện cho một giai đoạn khác nhau của mùa này và được gọi là một "cửu". Đông chí là ngày đầu tiên của "nhất cửu" (9 ngày đầu tiên), chín ngày tiếp là "nhị cửu", rồi lần lượt gọi mỗi "cửu" theo nguyên tắc này.
Ngày mai sẽ đông đúc hơn hôm nay rất nhiều.
Mèo nhà Phương Dương đi loanh quanh trước cửa bếp, Dư Thanh "meo meo meo" gọi nó đến. Phương Dương đã dọn dẹp xong, kéo cô từ trên ghế đứng dậy ra ngoài.
Hai người đi lang thang trên đường phố tấp nập.
Mắt Dư Thanh lướt qua từng hàng quán nhỏ nhỏ liền kề nhau, hoa hết cả mắt. Phương Dương kéo cô đến một tiệm trang sức, phía trên treo rất nhiều vòng tay và bông tai. Trong hộp có đủ các loại dây cột tóc to nhỏ, hộp xốp vuông đựng các kiểu nhẫn bạc khác nhau, còn có rất nhiều kiểu kẹp tóc đủ màu sắc.
Phương Dương cúi đầu lựa trong đống đồ.
"Dư Thanh, mày thấy cái nào đẹp?" Cô bạn chỉ vào hai chiếc nhẫn đeo ở ngón út, hỏi cô.
Cô duỗi ngón trỏ: "Cái này đi."
Hai cô gái đang nói chuyện, vai Dư Thanh bị ai đó vỗ vào một cái. Cô vừa quay đầu lại, thấy Lương Vũ cười tủm tỉm nghiêng đầu gọi cô "chị Dư Thanh". Bên cạnh cô bé còn một cô bé khác nữa, cũng gọi theo.
Người trong chợ không ngừng qua lại.
Lương Vũ nói vài câu với cô rồi kéo bạn mình đi chơi, Phương Dương cúi đầu tiếp tục chọn bông tai. Tiệm bán dưa hấu bên cạnh có treo loa, phát ra "một cân một tệ tám, không ngọt không lấy tiền nha". Cửa hàng "Đồng giá hai tệ" sau lưng đang mở những bài nhạc thịnh hành thời đó, chốc chốc lại nghe thấy câu "Không lo bị hớ không lo bị thiệt" lẫn vào tiếng nhạc.
Toàn bộ thị trấn nhỏ được bao bọc bởi bầu không khí tốt lành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!