Ký ức của Dư Thanh về Thượng Hải vẫn còn dừng lại ở mười năm trước.
Lục Nhã từng tổ chức triển lãm tranh ở đây, lúc đó Dư Tằng chưa bận như bây giờ, cùng cô đến đây chờ mẹ. Bây giờ cô đứng trên đường phố đông xe qua lại ngoài ga xe lửa, cứ như lại được quay về khoảng thời gian khi còn là một cô bé.
Mùi hương xa lạ lẫn quen thuộc ập đến.
Lương Tự đeo đàn guitar trên lưng, tay xách chiếc túi lớn màu đen đứng cạnh cô. Trần Bì đón một chiếc taxi chạy đến khu vực thi đấu ở Thượng Hải. Dư Thanh ngồi phía sau, gác tay lên cửa kính xe nhìn ra ngoài, bên đường có hàng cây ngô đồng trải dài, người đi bộ qua lại không ngớt.
Khi taxi chạy đến cột đèn giao thông, cô nhìn thấy một biển báo.
Dư Thanh kích động đến mức suýt la lên, cô quay cửa kính xe xuống nghiêng đầu nhìn ba con chữ trên biển báo đó.
Lương Tự giật mình vì hành động đột ngột của cô, anh cũng quay sang nhìn nhưng không nhìn thấy gì.
"Nhìn gì vậy?" Anh hỏi.
Dư Thanh quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười rồi lại quay đi. Trần Bì ngồi ở hàng trên nghe thấy nên quay đầu lại, nói vài câu bông đùa. Xe bắt đầu chạy tiếp, ánh mắt của Dư Thanh vẫn dõi theo tấm biển báo đó hồi lâu mới thôi.
"Đường Cự Lộc." Cô nghiêng đầu nói với Lương Tự, "Một nơi tượng trưng cho toạ độ của cuộc đời."
Chu Hiển cười, hỏi toạ độ cuộc đời là gì.
"Trên đường đó có một tòa soạn." Dư Thanh nói, "Rất nhiều người trẻ thích sáng tác đã bắt đầu cuộc đời từ nơi đó." Sau đó ngừng nói, nhìn sang Lương Tự, "Còn nhớ tác giả mà em từng kể anh nghe không?"
Lương Tự nhíu mày: "Mưa gió sấm sét lửa?"
"…." Dư Thanh không khỏi bật cười, "Người ta tên là Thư Viễn."
Cô bắt đầu tò mò về tác giả cùng tuổi này từ hai năm trước, cô ấy thích một chàng trai từ năm mười sáu tuổi. Bây giờ cả hai cô đã hai mươi mốt, không biết chàng lãng tử mà Thư Viễn từng yêu thầm đó đã quay đầu chưa.
Hơi nóng bên ngoài không ngừng tràn vào trong.
Tóc cô bị gió thổi bay ra phía sau, một sợi tóc lướt qua mặt Lương Tự.
Anh cúi đầu nhìn đôi mắt và nụ cười của cô, trong đó như có một chú chim hải âu đang sải cánh bay lượn trên biển lớn.
Một tiếng sau, taxi dừng ở "Khách sạn Hữu Gia".
Họ xuống xe và chuyển thiết bị lên lầu, Lương Tự làm thủ tục ở quầy lễ tân. Năm phút sau, Dư Thanh đứng trước cửa sổ trong phòng hít một hơi thật sâu, ngoài ban công có một chậu hoa đương lúc nở hoa xuân.
Lương Tự nằm trên giường, gác tay sau đầu nhìn cô.
Không biết có phải địa điểm thi chỉ được chọn "đóng quân" ở mấy nơi thế này không, mà sao nơi nào cũng rất hẻo lánh và yên tĩnh.
Cô rướn cổ chạm tay vào nhụy hoa rồi vội rụt tay về, như thể sợ làm đau nó, miệng còn thì thầm gì đó.
Anh cười hỏi: "Lẩm bẩm gì thế."
"Không biết Kỳ Kỳ thế nào." Dư Thanh nghiêng đầu nhìn anh, "Ngày nào nó cũng lười chảy thây, không biết bà chủ nhà có mắng nó không nữa."
Lương Tự bật tiếng cười giòn, lồng ngực cũng rung lên. Anh ngồi dậy khỏi giường đi đến cạnh cô, một tay đút túi quần, mắt nhìn ra con hẻm vắng lặng ngoài cửa sổ.
Trong phòng thoang thoảng mùi hoa, dưới lầu có ai đó mở một bài hát rất nhẹ nhàng.
"Có chuyện này muốn hỏi em." Anh nói.
Dư Thanh ngửa đầu nhìn anh.
"Sao đặt tên là Kỳ Kỳ?" Anh hỏi, "Em chưa từng nói lý do."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!