Chương 5: (Vô Đề)

Ánh sáng trong phòng tràn ra, hòa vào bóng tối.

Dư Thanh nhìn chằm chằm chàng trai đứng trong góc tối, cậu lười nhác dựa vào tường, hai tay đút túi quần, ngước mắt nhìn lên. Ánh mắt đó vẫn đen nhánh và sâu thẳm như lần gặp cô ở Tây Ninh, trông cà lơ phất phơ là thế, nhưng lại không tày nào ghét nổi.

"Này." Cậu nhìn cô, gọi ra tiếng.

Dư Thanh nhìn cậu một lúc, nhưng vẫn không thốt ra bất cứ lời nào.

"Hôm đó," Lương Tự ngừng một lúc, nghiêng đầu hất hất cằm về phía cô như đang chọc mèo, "cậu có quay lại không?"

Dư Thanh chậm rãi cắn môi dưới, nhìn chỗ khác, "Ừm" một tiếng cứng nhắc.

"Tôi nói –" Lương Tự vốn định nói rằng cậu cũng lạc quan lắm, nhưng nghĩ lại thì thấy thực ra bản thân mình cũng chẳng tốt bụng gì, cho nên đổi thành câu khác, "Lúc đó cậu đi đâu?"

Dư Thanh nhìn thoáng qua cậu.

"Cậu bị mất tiền còn gì." Cô nói rất nghiêm túc.

Lương Tự: "…"

Ý nghĩa của câu đó không thể rõ ràng hơn được nữa, Lương Tự lặng lẽ nhìn cô, không biết nên nói gì. Cậu đang nghĩ sáng sớm hôm đó có lẽ cô về nhà lấy tiền rồi chạy đến phòng trọ tìm mình, nhưng chỉ nhận được cửa gõ mãi không có người mở và một câu "Đi từ lâu rồi" của chủ nhà trọ.

Lúc này Dư Thanh có vẻ hơi thận trọng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động nhẹ, hai người cùng nghiêng đầu nhìn sang. Thẩm Tú ôm một thùng rau vào, Lương Tự cúi người bước đến cầm lấy.

Thẩm Tú bảo cậu đem vào nhà bếp rồi nhìn về phía cô.

"Con là Dư Thanh phải không?" Người phụ nữ cười hỏi.

"Chào dì." Cô ngại ngùng gật đầu, chỉ vào nhà nói chuyện Lương Vũ bị trẹo chân, rồi nói, "Con về đây ạ."

Cô nói xong thì cất bước ra ngoài.

Lương Tự từ nhà bếp đi ra, Thẩm Tú đã vào trong nhà. Không thấy ai trong sân, Lương Tự đẩy xe đạp ra đuổi theo. Trên con phố dài, bóng dáng cô gái mảnh khảnh, cô vừa đi vừa đá viên đá nhỏ dưới chân.

Cậu chạy xe đến trước mặt cô rồi dừng lại.

"Lên đi, tôi chở cậu về." Lương Tự nói.

Bị cậu chặn đường, Dư Thanh thoáng nhìn qua yên sau xe đạp.

"Cậu là anh của Lương Vũ?" Cô hỏi.

Lương Tự bật cười: "Cậu tưởng tôi là ai?"

Lúc đó đang tầm bảy tám giờ tối, gần đó chỉ còn vài quán xá nhỏ còn sáng đèn. Đường phố được gió thổi sạch sẽ, có tiếng ếch nhái trong đám cỏ rậm rạp, vài chú chó hoang đang đi dọc góc phố tìm thức ăn.

Lương Tự thấy cô mãi không nói gì, đạp bàn đạp làm bánh xe xoay một vòng.

"Tôi không có ý gì hết, chỉ là báo đáp cậu lại lần kia thôi." Cậu giải thích.

"Không cần đâu." Cô nói, "Mình phải cảm ơn cậu mới đúng."

Dư Thanh nói xong thì vòng qua xe cậu đi mất, lúc đó Lương Tự hơi sững sờ. Ánh mắt cậu dán chặt vào bóng dáng của cô, nhún vai cười tự giễu, rồi quay đầu xe đạp về nhà.

Thẩm Tú đang trong bếp nấu cơm, cậu vào nhà trong.

Lương Vũ đang dựa vào đầu giường vừa ăn cà chua vừa xem ti vi, cậu nằm vật ra trên ghế sofa, cánh tay gối sau đầu, mắt liếc qua ti vi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!