Chương 49: (Vô Đề)

Đó là một quán bar tư nhân của một người bạn của Đàm Gia Minh, chỉ có khách quen thường lui tới. Lúc hai người đến, mọi người đang trò chuyện, Trần Bì và Chu Hiển mới chạm ly với nhau.

Dư Thanh được anh nắm tay, ngoan ngoãn đi sau lưng anh.

Trần Bì nhấp một ngụm rượu rồi giơ tay gọi họ, trông vô cùng hào hứng như chim trong lồng nhìn thấy lại bầu trời.

Dư Thanh nhìn người lạ duy nhất ở đó, chợt cảm thấy vô cùng quen thuộc.

"Gọi chú Đàm." Lương Tự nói.

Dư Thanh khẽ gật đầu ngoan ngoãn gọi, sau đó cùng Lương Tự ngồi xuống nói chuyện với họ. Trông Đàm Gia Minh như một người bạn "già" thỉnh thoảng mỉm cười, phần lớn thời gian chỉ ngồi nghe Trần Bì huyên thuyên. Lương Tự vừa rót nước chanh cho cô, vừa đáp lại vài ba câu.

Quán bar không đông lắm, tụm năm tụm ba.

Một lát sau nghe thấy Đàm Gia Minh nói về nhạc rock, có vẻ là lần đầu tiên nhắc đến kể từ khi cô ngồi xuống. Dư Thanh không hiểu những thuật ngữ chuyên môn mà họ nói, nhưng có thể thấy được điều gì đó rất lạ thường từ trong ánh mắt của họ.

Đó là chuyện mà Lương Tự thích.

Khi nói đến bước đi tiếp theo, Trần Bì nghe thấy Đàm Gia Minh nói "tiếp tục luyện tập" thì than trời gọi đất, vẻ mặt của Lương Tự lại không có thay đổi gì lớn lắm. Anh cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn, độ cồn không cao, nhưng cay đến mức tim thắt lại.

"À phải chú Đàm." Trần Bì bỗng nhớ đến gì đó, hỏi, "Chú biết Tiết Giáp không?"

Đàm Gia Minh nhíu mày: "Sao hỏi chuyện này?"

Nghe thấy cái tên này, Lương Tự cũng nhíu mày nhìn Trần Bì. Trần Bì nghẹn họng vì ánh mắt của Lương Tự, sau đó mới nhắc qua loa về chuyện năm ngoái. Chu Hiển cũng trở nên nghiêm nghị, đến giờ mới biết thì ra người Lý Vị đánh vào tối hôm đó chính là người này.

"Là một tay chơi rock rất cừ, nhưng không đi con đường đàng hoàng." Đàm Gia Minh nhìn họ, "Biết anh của cậu ta là ai không?"

Dư Thanh cũng nghiêm túc nghe.

"Chắc biết tập đoàn nhà họ Tiết mà hả."

Trần Bì hoảng sợ "Hả?!" một tiếng, sau đó chầm chậm quay sang nhìn Lương Tự đang đã trở nên im lặng, có hơi hối hận khi nhắc đến chuyện này. Thế nhưng Hứa Kính đã nhắc nhở, dù sao cũng phải đề phòng chút đỉnh, biết thêm cũng không phải chuyện gì xấu.

Lương Tự lại uống thêm vài ngụm.

"Anh uống ít thôi." Dư Thanh kéo tay áo anh.

Có lẽ câu này của cô đã khuấy động bầu không khí, những người khác bật cười. Chu Hiển ôm hết tất cả mấy chai rượu trên bàn đặt dưới đất, như thể phối hợp với Dư Thanh.

Lương Tự thực sự không uống nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua đến chiều tối, Trần Bì đã ngà say. Đàm Gia Minh không ngồi lâu, đứng dậy về trước. Dư Thanh nhìn bóng dáng người đàn ông đã đi xa, ánh mắt dừng trên chiếc đồng hồ ở cổ tay, chợt ngẩn người.

Trần Bì được giao cho Chu Hiển, Lương Tự cũng dắt cô về.

Lúc đó đã không còn sớm, Lương Tự đón taxi đưa cô về trước. Đèn trong xe rất tối, Lương Tự dựa vào lưng ghế, một tay nắm tay cô một tay nhéo giữa chân mày. Dư Thanh cho rằng anh khó chịu vì đã uống rượu, chỉ nhẹ nhàng dựa vào anh, không nói gì.

Đến trường, hai người đi dọc theo lối nhỏ vào trong.

Hai bên đường thỉnh thoảng có vài sinh viên nam nữ qua lại, đón gió lạnh ập đến, Lương Tự tỉnh táo hơn nửa. Cúi đầu nhìn Dư Thanh yên tĩnh bên cạnh, anh hơi giận bản thân vì đã bực bội một cách vô cớ.

"Lạnh không em?" Lương Tự hỏi.

Dư Thanh lắc đầu.

"Anh thì sao?" Cô hỏi.

Lương Tự cười: "Anh không lạnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!