Trên đường trở về nhà thuê, đâu đâu cũng thấy dòng người chen chúc.
Họ bước đi trong thành phố Bắc Kinh phồn hoa này, chẳng mấy chốc sẽ bị chôn vùi trong đám đông, giống hệt như cuộc sống bình thường của mỗi một người bình thường. Dư Thanh cảm nhận được độ ấm và độ ẩm ở lòng bàn tay anh, nhớ tới hình ảnh anh ôm đàn guitar.
Lúc này con hẻm đã trở nên yên tĩnh.
Dư Thanh theo anh vào nhà, mùi hương của anh ập thẳng đến. Không biết có phải Kỳ Kỳ đã chui xuống dưới giường hay không mà lúc này chẳng thấy bóng dáng nó đâu, Dư Thanh tìm khắp nơi nhưng không tìm ra, sau đó thấy nó được anh ôm ra từ trong tủ.
"Cả hai ra ban công chơi đi." Lương Tự vơ hết đống sách vở và quần áo vứt lung tung trên giường đặt lên bàn và đặt vào ngăn tủ, nói với cô, "Chừng nào anh dọn chỗ này sạch sẽ rồi hãy vào."
Dư Thanh muốn giúp, nhưng anh nhanh tay nhanh chân không cho cô cơ hội.
Cô ôm Kỳ Kỳ loi choi vào lòng, cảm thấy nó đã nặng hơn, thực sự quá mong chờ nó lớn lên thật nhanh.
Về chuyện đặt tên cho mèo con, mấy hôm trước cô ở ký túc xá bỗng nhiên nghĩ ra, lập tức gọi cho anh. Anh hỏi sao đặt là Kỳ Kỳ, cô ấp a ấp úng nói qua loa rằng thích chứ sao.
Có vẻ gần đây nhóc con này ăn không ít tí nào.
Lương Tự nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đi đến góc tường lấy chiếc giường gỗ gấp đã mua từ trước, mở ra đặt kế bên giường ngủ, rồi lấy bộ đồ giường từ trong tủ ra trải ra. Dư Thanh và mèo cùng sững sờ đứng nhìn, sau đó Kỳ Kỳ meo một tiếng.
"Sao anh mua cái này?" Cô hỏi.
Lương Tự hít sâu một hơi, nhìn cô đầy ẩn ý. Đôi mắt kia thực sự quá sạch sẽ, cứ như trong đó chứa đầy nước. Anh sờ sờ mũi mình im lặng một lúc, rồi nhìn ánh mắt thắc mắc nãy giờ của cô.
"Giường mềm quá." Anh nhìn chỗ khác. "Anh ngủ không quen."
Dư Thanh chần chừ đáp "Ò", không hỏi gì nữa, lại cúi đầu chơi với mèo. Cũng như ngày thường, Lương Tự lấy áo phông tay ngắn và quần đùi vào nhà vệ sinh thay, vội vội vàng vàng rửa mặt, lúc ra ngoài vẫn thấy cô đang chơi với mèo.
Anh bước đến, lấy con mèo trong tay cô ra quẳng xuống đất.
"Đi tắm." Anh kéo cô đi, "Mấy giờ rồi hả."
Thực ra cô không thường xuyên ở lại chỗ anh, ngoài vài hôm sau Tết từng ngủ ở đây, còn bình thường chỉ đến vào cuối tuần. Cũng giống như những cặp đôi nam nữ yêu nhau khác, họ trò chuyện với nhau hồi lâu, sáng hôm sau thức dậy lại tiếp tục cuộc sống của mỗi người.
Khi chui vào chăn là đã hơn mười giờ tối.
Cô mặc chiếc áo len mỏng và quần giữ nhiệt, dưới nệm có tấm chăn điện, nhiệt độ từ từ thấm vào ấm vô cùng. Lúc đó Lương Tự đang gối đầu lên cánh tay, hai mắt nhắm lại, chiếc áo phông đen áp sát vào da thịt.
Trong phòng chỉ còn ánh đèn tường nhè nhẹ trước giường.
Cửa sổ không kéo rèm, ánh trăng len lỏi vào, dừng trên mặt đất và bên chân anh. Dư Thanh nằm nghiêng người quay mặt về phía anh, chỉ có thể lờ mờ thấy sườn mặt rắn rỏi và đôi môi mỏng mím chặt của anh.
"Không ngủ được?" Đôi môi kia bỗng động đậy.
Dư Thanh khẽ "Ừm", rồi thấy anh mở mắt nhìn sang đây. Mặt cô vừa trắng vừa nhỏ, so với năm trước thì tóc đã dài đến cần cổ, vẫn mềm mại và vểnh nhẹ như trước.
"Cho em xem cái này." Anh nói, "Xem không?"
Mắt Dư Thanh sáng lên: "Gì á?"
Kỳ Kỳ ngồi xổm bên ban công meo một tiếng, như đang hùa theo cô. Ánh trắng từ chân giường của anh chậm rãi lướt đến trên vách tường, hệt như một đoạn phim quay chậm trong yên tĩnh.
"Nhắm mắt lại đã." Giọng anh mang theo ý cười.
Lúc đó Dư Thanh chẳng biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời làm theo. Vài phút sau vẫn không có chút động tĩnh, Dư Thanh nhắm hai mắt mà lòng nôn nao, chỉ nghe thấy có tiếng sột soạt vang lên.
"Anh chưa nói thì không được mở mắt, biết chưa." Sau đó nghe anh nói thế.
Khoảng một hai phút sau, rốt cuộc cũng được cho phép, Dư Thanh chớp mắt vài cái mới thấy rõ. Một vùng trên tường được ánh sáng rọi vào hiện lên một cái bóng rõ ràng, đôi tay thon dài đó đang cầm một vật bằng giấy trông rất giống với ngôi sao năm cánh, nhìn kiểu nào cũng thấy như sao trên trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!