Chương 47: (Vô Đề)

Con mèo đó chỉ to bằng quyển sách Ngữ văn, đặt trong lòng bàn tay trông bé xíu và yếu ớt vô cùng. Lương Tự mua thêm một cái lồng sắt nhỏ, cho nó vào trong để tiện cầm đi, Dư Thanh sợ xóc nên ôm chặt chiếc lồng trong lòng.

Trong lòng trong mắt cô chỉ có mèo con, thậm chí chẳng quan tâm anh dắt mình đi đâu.

Bầu trời chiều Bắc Kinh hôm đó xanh thăm thẳm, trên con phố dài, một cô gái ôm chiếc lồng mèo đi cạnh một chàng trai xách túi thức ăn cho mèo. Nắng ấm rọi từ trên xuống sau lưng hai người một mèo ấy, theo sau là cái bóng và ánh nắng của lập xuân sắp đến.

Hai mươi phút sau, họ vào một con hẻm dài.

Dường như lúc này Dư Thanh mới hoàn hồn lại, đầu quay qua quay lại nhìn quanh ngó quất "Í" một tiếng. Con hẻm này dài ngoằng, có rất nhiều đường vòng.

"Đây là đâu thế?" Cô hỏi Lương Tự.

Chàng trai đút hai tay vào túi quần theo thói quen, nghe hỏi thì cố ý ra vẻ suy ngẫm đáp "Ủa".

"Chị gái này." Anh nhướng mày, "Làm khó chị còn nhớ đến tôi đây."

Anh chọc ghẹo mình thế này làm Dư Thanh bật cười ra tiếng, giơ tay định véo cánh tay anh. Lương Tự trốn trái trốn phải, một tay cô ôm mèo một tay với về phía anh. Tiếc là hành động của cô quá chậm, lúc nhận ra thì chiếc lồng trong tay đã bị Lương Tự xách lên cao chót vót.

"Mèo của em——" Dư Thanh giơ tay lên túm lại.

Lương Tự cố ý chọc cô, tay xách lồng mèo chân lùi ra phía sau lưng cô. Dư Thanh quay đầu lại tìm anh, nhưng tay chân gầy gò có làm sao cũng chẳng đánh được anh. Nhìn thấy vẻ lo lắng của cô, Lương Tự mỉm cười không đùa nữa, Dư Thanh vội vã ôm về trong lòng mình. 

"Anh đừng làm nó sợ." Cô còn đau lòng cơ đấy.

Lương Tự ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, rồi cúi đầu nhìn thoáng qua con mèo đã ngủ say. Tường trong hẻm rất thấp, không chắn được ánh nắng, một chùm sáng dừng sau tai cô. Cây cối của nhà nào đó vươn cành ra ngoài, chim béo đậu trên đó nhìn xuống cũng kêu to.

Đó có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày.

Dư Thanh đi theo anh đến trước cửa một tiệm đàn, nhìn anh lấy chìa khóa mở cửa rồi bước vào trong. Đi qua một lối đi treo đầy đàn guitar, xuống cầu thang, bóng đèn sợi đốt trên cầu thang sáng lên, sau đó cô nhìn thấy một tầng hầm.

"Cái chú Đàm kia là người thế nào?" Nghe anh kể đại khái qua vài ba câu, Dư Thanh tò mò, "Chơi nhạc giỏi lắm hả anh?"

Lương Tự cười: "Lần sau dắt em đi gặp."

Nói xong, anh cắm điện máy sưởi cho cô và mèo, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ôm đàn guitar vào lòng, ngước mắt hỏi cô chọn bài nào. Dư Thanh vẫn chưa nghĩ ra được, ấy vậy mà bé mèo con trong lồng đã cất tiếng kêu mềm như bông trước cô.

Cô ngồi bên cạnh, nhìn anh bắt đầu gảy dây đàn, môi nở nụ cười.

Hai ba năm trước, anh ngồi trong tầng hầm của trường cấp ba thôn Tiểu Lương cũng như lúc này, người trở nên bình tĩnh, tay gảy dây đàn, tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng. Chất giọng mạnh mẽ áp bức người khác trước kia đã trở nên trầm thấp và ổn định, giai điệu vang lên từ những ngón tay đó có thăng trầm và cả chút lắng đọng.

Không có một câu từ nào, nghe thấy rất khác biệt.

Khoảng năm sáu phút sau, anh vẫn lẳng lặng đàn mà không hát, ánh mắt dõi theo chuyển động của những ngón tay trên dây đàn. Tựa như âm nhạc thuần túy[1] nhưng rõ ràng rất khác biệt, cảm giác toát ra từ giai điệu này rất đặc biệt, có cả âm thanh nặng nề anh đập vào dây đàn.

Đàn xong cả giai điệu, anh ngước mắt nhìn cô.

"Bài gì vậy anh?" Cô hỏi.

Ban đầu Lương Tự muốn đàn một bài hát cho cô nghe, nhưng có lẽ giai điệu đó sẽ rất nặng nề trong bầu không khí này. Thế nên anh đổi ý định, một điều gì đó đột nhiên lóe lên trong đầu anh. Đàm Gia Minh từng hỏi anh muốn chơi thể loại nhạc rock nào, anh nhớ lại bản demo đã gửi cho H&B vào vài năm trước.

"Post rock". Anh nhìn vào mắt cô, như thể đã xác định được gì đó, "Một thể loại nhạc rock."

Dư Thanh nghe mà chẳng hiểu gì, nhưng lại cảm thấy vui sướng và tự hào. Cô ôm mèo nghe anh kể rằng từ những năm 70 đến 90, nhạc điện tử đã dung hòa với nhạc rock cổ điển. Trong không gian yên ả, ngay cả hơi thở của anh cũng dịu lại, đôi mắt anh sáng rực khi nói về những chuyện này.

Họ ở đến khi sắc trời sắp tối mới về.

Từ đầu hẻm đi về phía trước có chợ đêm, Lương Tự dắt cô đến đó dạo loanh quanh và ăn tối rồi mới quay về con hẻm gạch đỏ. Vừa bước vào nhà, Dư Thanh lập tức mở lồng sắt ôm mèo ra ngoài, nhóc con có được tự do đi qua đi lại rồi nhảy lên giường.

Nhà có đầy đủ hệ thống sưởi, mọi thứ hoàn toàn là đồ mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!