Tay Lương Tự vẫn đang kẹp điếu thuốc, đầu cúi xuống, đôi ngươi đen láy. Tiếng đốt pháo loáng thoáng đằng xa, đã trễ thế này mà không biết trẻ con nhà ai vẫn còn chơi. Sương khói chầm chậm bốc lên như lớp voan mỏng, che khuất tầm mắt của hai người trước gió tuyết.
Anh cong môi cười, miệng cắn điếu thuốc.
Sau đó một tay mở dây kéo áo khoác, lấy ra một chiếc bao lì xì dày khoảng một xăng
-ti
-mét từ túi trong đập "bụp" vào lòng bàn tay Dư Thanh trong ánh nhìn ngạc nhiên của cô, rồi nắm tay còn lại của cô dắt vào nhà.
Dư Thanh ngẩng đầu nhìn mặt nghiêng của anh.
Có lẽ vì nhiều năm chơi đàn, đầu ngón tay anh tuy hơi thô ráp nhưng khô ráo và ấm áp. Trên cầu thang tối tăm im ắng chỉ có tiếng bước chân của cả hai, Dư Thanh siết chặt bao lì xì trong tay, thở hổn hển.
Tới nhà thuê, anh mở đèn, Dư Thanh bỏ lại tiền vào tay anh.
"Sao vậy?" Lương Tự ngạc nhiên.
Dư Thanh lấy điếu thuốc ra khỏi môi anh ném vào thùng rác, rồi nhón chân cởi chiếc nón đen trên đầu anh xuống. Như thể đột nhiên trưởng thành, phủi tuyết trên vai anh.
"Cho anh giữ hết đó." Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, "Không thì nuôi em thế nào."
Lương Tự nhìn cô mỉm cười quay sang chỗ khác.
Ánh đèn dừng bên gò má cô, bị anh nhìn chằm chằm thế này làm Dư Thanh thấy hơi xấu hổ. Đang định đi vòng qua anh để vào trong, chợt cánh tay bị anh nhẹ nhàng kéo lại, cả người bổ nhào vào lòng anh.
Ngay sau đó, cằm bị anh nắm, nụ hôn rơi xuống.
Môi anh lành lạnh, đầu lưỡi thì nóng hầm hập, mùi khói thuốc thoang thoảng vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi. Dư Thanh ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của anh, nhưng không biết cụ thể phải làm thế nào, đành để anh làm hết.
Không khí chầm chậm nóng lên, hơi thở trở nên rõ ràng.
Cô nghe thấy tiếng anh vừa hôn mình vừa nuốt yết hầu, quyến rũ đến mức tim cô ngứa ngáy. Một tay anh ôm má cô, tay còn lại đặt sau cổ cô. Môi răng của cả hai quấn lấy nhau hồi lâu mới được anh buông tha, Dư Thanh vùi đầu trong lòng anh, khẽ thở hổn hển.
Lương Tự không chịu nổi âm thanh đó, nhưng cố hết sức kiềm chế cơn khô nóng.
"Về hồi nào thế?" Anh đặt cằm trên đỉnh đầu cô.
"10 giờ máy bay đáp."
Lương Tự hỏi: "Một mình?"
Cô nhẹ nhàng đáp "Ừm", hay tay kéo nhẹ vạt áo anh. Lương Tự nhìn xuống, ánh mắt dừng trên đầu vai mảnh mai của cô, sau đó anh cúi người xuống, một tay choàng qua chân cô bế cô lên.
Dư Thanh khẽ "Á", nắm chặt áo khoác anh.
Cô thực sự quá nhẹ, chẳng được bao nhiêu cân cả, Lương Tự nhíu mày đặt cô lên giường.
Dư Thanh nhìn anh ngồi xổm xuống cởi giày cho cô, cô ngoan ngoãn ngồi đó nhìn theo đôi tay thon dài của anh chuyển động.
Sau đó TV cũng được anh mở lên.
Máy sưởi trong phòng có mà như không, Dư Thanh dựa vào đầu giường, kéo chăn lên tận bả vai. Lương Tự vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc ra ngoài thì thấy cô đang nhìn chằm chằm vào màn hình một cách nghiêm túc.
«Cương thi tiên sinh» do Lâm Chính Anh đóng vai chính.
Đa số là những bộ phim của năm 90, nhưng lại vô cùng nổi tiếng vào lúc đó.
Lương Tự xốc chăn ngồi lên giường, lúc này mới nhận ra cứ đến đoạn kinh dị là cô nhìn hẳn sang chỗ khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!