Chương 45: (Vô Đề)

Thời điểm đó vẫn còn là những năm 2000, mọi người làm gì cũng thấy nô nức.

Tết đến, Bắc Kinh được bao trùm trong khung trời đỏ rực, trong ngõ ngoài phố treo đầy lồng đèn bằng giấy đỏ. Bên đường có trẻ con vừa đá bóng vừa hát những bài hát thiếu nhi, người lớn thì treo đèn lồng, xách giỏ đi mua thức ăn.

Tất nhiên cũng có người tha hương cô đơn lẻ loi nơi đất khách.

Công nhân xa xứ không về nhà ăn Tết như Lương Tự nhiều không đếm xuể, tranh thủ thời gian ra ngoài đi dạo, lơ đãng nhìn đại nơi nào trên cầu vượt cũng thấy vài người đàn ông ngủ ngay dưới đất.

Trước khi mặt trời mọc, Bắc Kinh đã thức giấc.

Tiệm sửa xe cho nghỉ Tết bảy ngày, Lương Tự rảnh rỗi nên chỉ ở trong tiệm đàn. Sáng sớm mùng 3, anh tắm rửa sạch sẽ, xuống quán ăn nhỏ dưới lầu nhà thuê mua bánh quẩy và sữa đậu nành rồi đi bộ về nhà, đi đến cửa khu nhà thì gặp Lý Vị, người đã rời Bắc Kinh từ năm trước.

Hai người vào phòng ăn sáng, mở TV lên.

"Chủ nhà bên đó dọn đi rồi." Lý Vị ngồi ở mép giường nhìn quanh bốn phía, "Tính chừng nào dọn qua?"

Lương Tự cắn bánh quẩy nhai nhồm nhoàm.

"Mấy hôm nữa đã." Giọng anh ồm ồm, "Sao mới về được có mấy ngày đã quay lại?"

"Thôi đừng nhắc." Lý Vị thở dài ai oán, "Ăn có cái Tết thôi mà bị hỏi có người yêu chưa, mẹ Trần Bì với mẹ tao vừa sáp vô là nói chuyện này, mày nói coi bộ mấy chị gái này hết chuyện để nói hay sao ấy?"

Lương Tự bưng ly sữa đậu nành lên uống hơn phân nửa.

"Lương Vũ nhà mày siêu giỏi luôn." Lý Vị nhìn anh, "Năm nay lớp 12 rồi mà, nghe mẹ tao nói thề phải thi được vào Thanh Hoa cơ."

Không biết nhớ đến gì đó, Lương Tự cười cười.

"Kể mày dạo này coi." Biết được tin ba người đã "bái sư" từ Trần Bì, Lý Vị cũng cảm thấy vui tận đáy lòng, "Sao rồi?"

Lương Tự uống sạch sẽ phần sữa đậu nành còn lại trong một hơi, sau đó dùng tay lau miệng qua loa. Đôi mắt anh ánh lên tham vọng mãnh liệt của thời niên thiếu, nhưng vẻ lãnh đạm và u ám trên khuôn mặt vẫn không hề giảm đi.

"Đừng hỏi tao." Anh dựa vào tường, "Phiền lắm."

Đã mấy ngày liên tục không có chút cảm hứng sáng tác, không giống như trước chỉ cần nghĩ đại thôi thì ý tưởng đã tuôn ra ào ạt. Cũng rất lâu rồi anh không tự sáng tác, mặc dù trước kia không chuyên nghiệp, nhưng cũng đã bỏ vào rất nhiều tâm tư.

Lý Vị vỗ vai anh, nói cứ từ từ.

Hai người ở trong nhà thuê thêm một lúc rồi đi đến tiệm đàn, dưới tầng hầm hơi lạnh. Lý Vị vừa đi vào là nhìn khắp nơi, chọn một cây đàn guitar gảy đàn. Lương Tự đứng giở xem bản nhạc, như thể đã thực sự quay lại những tháng ngày trước đây.

Đang bình thường, cửa tầng hầm chợt bị đẩy ra.

Cả hai cùng nhìn sang, Chu Hiển mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt. Lương Tự vô thức liếc nhìn Lý Vị, người nọ chỉ nhìn một cái rồi nhàn nhạt dời mắt.

Chu Hiển bước vào mà không nói gì.

"Đến lúc nào thế?" Lương Tự phá vỡ sự im lặng.

Chu Hiển nói đến từ sáng sớm, rồi ngồi ở một góc chơi đàn guitar, bầu không khí chợt trở nên ngột ngạt. Lý Vị im lặng, một lát sau xoa cổ mình, đứng dậy đi ra ngoài, bầu không khí lại thay đổi.

Một lúc sau, Lương Tự ra ngoài hút thuốc.

Lý Vị ngồi trên băng ghế ngoài cửa tiệm đàn, thấy Lương Tự thì cũng giơ tay xin một điếu. Tuyết đọng ở cửa đang chậm rãi tan đi, ánh nắng vẫn dạo chơi nơi trần gian hết chuyến này đến chuyến khác.

Lương Tự đá vào chân ghế của Lý Vị: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Người bị hỏi nhíu mày, rít điếu thuốc rồi kẹp ở giữa ngón tay. Cánh cửa sơn đỏ mở nửa, có gió lạnh lùa vào cuốn theo bụi bặm dưới đất, như trái tim của thế giới đang co rút lại.

"Gọi điện không bắt máy nhắn tin không trả lời." Lý Vị cười giễu, "Cậu ấy cứ trốn, tao cũng bó tay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!