Chương 43: (Vô Đề)

Một lúc sau, máy bay cất cánh.

Vừa mới cất cánh làm Dư Thanh hơi choáng, cô nhìn xuống mặt đất qua cửa sổ kính. Hơi ấm vẩn đục trong không khí khiến cô cau mày, vô thức rụt chóp mũi vào khăn choàng cổ màu đỏ.

Trương Ngụy Nhiên ngồi ở hướng bốn giờ của cô, đang cúi đầu đọc sách.

Như cảm nhận được gì đó, anh ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại cúi đầu. Hai tiếng sau đến sân bay Song Lưu của Thành Đô, Dư Thanh ngủ rất say. Nghe thấy có người gọi mình, vừa mở mắt thì thấy khuôn mặt như cười như không của Trương Ngụy Nhiên, cô chợt ngớ người trong chốc lát.

"Đi thôi." Trương Ngụy Nhiên cười nói, "Chắc cô Lục chờ sốt ruột rồi."

Dư Thanh lề mề đi theo ra ngoài, lên chiếc xe đậu ngoài cổng sân bay, nghe thấy tài xế chào một tiếng "anh Trương". Sau khi xe chạy, trong lòng chợt dâng lên chút ngờ vực, cô nhìn chằm chằm vào Trương Ngụy Nhiên vài giây.

"Anh đi công tác hay tới xem triển lãm tranh của mẹ?" Cô hỏi.

Thẳng thừng và dứt khoát thế này, Trương Ngụy Nhiên đã từng trải nghiệm. Thế nên không chỉ không gấp gáp trả lời, anh còn nhìn ngược lại cô, tính cách một nửa giống Dư Tằng một nửa giống Lục Nhã, khuôn mặt nhỏ xinh này đương nhiên cũng thừa hưởng rất nhiều gien của bố mẹ.

"Em rất giống mẹ em." Một lát sau, Trương Ngụy Nhiên mới lên tiếng, "Rất khó có được một tấm vé triển lãm tranh của cô Lục, dù sao cũng phải đến xem chứ."

Nghe vậy, Dư Thanh chậm rãi nở nụ cười.

Lời nói của người đàn ông này có phần chân thành, còn có ý làm dịu bầu không khí, Dư Thanh do dự không biết liệu mình có nên nở nụ cười thân thiện hay không, nhưng rồi không làm thế. Thực ra thì ở một mức độ nào đó, cô xem Trương Ngụy Nhiên như bậc cha chú, vì được Dư Tằng nhờ nên cực kỳ có kiên nhẫn với cô.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

"Tôi hỏi anh một câu được không." Cô nói.

Trương Ngụy Nhiên ngước mắt nhìn sang đây, khẽ gật đầu ý bảo được.

"Hết năm nay là anh cũng tầm ba mươi rồi." Dư Thanh nghĩ ngợi rồi nói, "Không có một cô bạn gái nào luôn hả?"

Cô hỏi quá nghiêm túc, đôi mắt trong veo sạch sẽ. Trương Ngụy Nhiên cười cười, khẽ thở dài một hơi, như thể đang nhìn điều gì khác qua đôi mắt của cô.

"Sao." Một lúc sau, Trương Ngụy Nhiên nói, "Em muốn giới thiệu cho tôi?"

Dư Thanh: "……"

Nửa buổi trời cô không nói câu nào nữa, có hơi mất hứng, bầu không khí trong xe hoàn toàn im ắng. Không bao lâu tài xế đã chạy vào trong thành phố, đến khi cô cho rằng người này sẽ không mở miệng nói gì nữa, Trương Ngụy Nhiên lại lên tiếng, giọng nói mang theo chút bất lực với vận mệnh.

"Sinh sớm hơn mười năm thì sẽ không thế này."

Tiếng nói vừa dứt, xe dừng trước cửa một hội quán. Dư Thanh không hiểu ý câu đó, nhưng cũng không hỏi gì mà xuống xe ngay, rồi quay đầu nhìn Trương Ngụy Nhiên đang ngồi vững như núi.

Dư Thanh hỏi: "Anh không xuống hả?"

"Hôm nay gấp gáp quá, em nói một tiếng với cô Lục." Giọng Trương Ngụy Nhiên hờ hững, "Hôm khác tôi sẽ đến thăm." Nói xong thì xe chạy đi mất, Dư Thanh đứng tại chỗ một lúc mới xoay người vào trong.

Cô kiểm tra tin nhắn của Lục Nhã.

Sau đó bước đi trong hành lang, đến căn phòng ở cuối đường, sau khi gõ cửa, có tiếng dép lê lẹp xẹp, sau đó là tiếng mở cửa. Lục Nhã nhìn cô từ đầu đến chân, Dư Thanh hơi cúi đầu bước vào.

"Sao không mặc đồ mẹ mua cho?" Lục Nhã đóng cửa lại.

"Quần áo của con nhiều lắm, chưa mặc hết." Cô đặt ba lô trên ghế sofa, nhìn giá vẽ trong phòng khách, "Triển lãm tranh của mẹ kết thúc là mình về thôn Tiểu Lương luôn ạ?"

"Năm nay không về." Lục Nhã búi tóc lên một cách qua loa, khuôn mặt bình tĩnh không giống người đã bốn mươi, "Tuần sau bên Canada có một bữa tiệc tranh cổ điển, mẹ con mình qua đó đón Tết."

Dư Thanh thất vọng đáp "Ò."

"Nhớ bà ngoại con thì gọi điện thoại." Lục Nhã nhìn cô rồi hỏi, "Dạo này mấy môn chuyên ngành học thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!