_____________________
Một làn gió thổi nhẹ qua đường phố rồi biến mất, âm thanh "lách tách" của pháo hoa nhỏ dần. Hàng cây sừng sững bên đường không động đậy, chỉ phe phẩy lá cây, trong đôi mắt tràn ý cười của Lương Tự chỉ có cô.
Dư Thanh lại cúi đầu chơi pháo hoa, làm như không nghe thấy.
Ánh lửa lập lòe trên con đường không có đèn đường trông đẹp vô cùng, Lương Tự cúi đầu nhìn cô gái đơn thuần ngây thơ chưa rõ sự đời trước mặt mình, đáy lòng hóa mềm nhũn. Nhớ tới cái đêm ở sân ga Tây Ninh, trong phòng khách sạn, cô ngủ mà chẳng đề phòng gì, bây giờ nhớ lại đúng thật là muốn giết anh đây mà.
Hồi lâu không nghe thấy anh nói gì, Dư Thanh liếc nhìn anh một cái.
"Sao anh không nói gì?" Cô hỏi.
Pháo hoa trong tay đã cháy hết, cô buồn chán ngẩng đầu nhìn anh. Rít xong hơi thuốc cuối cùng, Lương Tự ném thuốc xuống đất, sau đó hất cằm về phía tòa nhà cũ nát phía trước.
"Tới rồi." Anh nói.
Dư Thanh nhìn về phía khu nhà cũ đó, trong mắt lóe lên vẻ bình tĩnh, rồi ngẩng đầu lên cười với anh.
"Anh ở lầu mấy?"
"Lầu bảy."
Dư Thanh như thể không chờ nổi nữa, lôi kéo tay anh đi ngay về hướng đó. Hành lang lúc sáng lúc tối, Lương Tự mở đèn pin di động rồi nắm tay cô dắt lên lầu, có thể nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ của cô.
Trong khu nhà quá yên tĩnh, như thể không có ai ở.
"Mệt không?" Anh thấp giọng hỏi, "Muốn anh cõng em không."
Đang định cúi người xuống, Dư Thanh lập tức lên tận hai bước để tránh. Có lẽ nhận ra mình đã phát ra tiếng động quá lớn, cô kịp thời khựng lại.
"Làm như em yếu ớt lắm." Cô nói nhỏ.
Lương Tự khẽ cười, thấy cực kỳ sảng khoái tự đáy lòng.
Cô nhanh nhảu đi trước anh, đèn pin lay động theo từng bước chân. Cuối cùng cũng đến lầu bảy, Dư Thanh thở phì phò. Lối đi trên tầng này rất dài, có hơn mười hộ gia đình đóng rèm mở đèn. Nhà của Lương Tự ở góc trong cùng, Dư Thanh ngoan ngoãn đi theo anh vào nhà.
Anh mở đèn, đóng cánh cửa phía sau.
Cả không gian quá nhỏ, bày biện đơn giản đến mức nhìn thoáng qua là đã thấy hết mọi thứ. Dư Thanh chầm chậm ngồi xuống chân giường, chống hai cánh tay ra sau, ngước mắt nhìn bóng đèn, như thể đã quay về tầng hầm ở thôn Tiểu Lương. Lương Tự lấy ly rót nước cho cô, nhìn gương mặt ngây thơ của cô, khóe môi cong lên.
"Bây giờ nói chuyện lớn tiếng được rồi." Anh đưa nước cho cô.
Dư Thanh nhận lấy uống một ngụm rồi đưa ly cho anh, trong phòng có mùi hương nam tính trên người anh. Cô khẽ ngửi một lúc rồi nhìn xung quanh, trên tủ đầu giường có mấy quyển sách dày cộp.
Cô đi tới lật xem, toàn là về sửa chữa ô tô.
Lúc quay đầu lại, Lương Tự đã ngồi bên mép giường. Anh lẳng lặng nhìn cô, vỗ vào phần giường bên cạnh. Dư Thanh cắn môi dưới, chậm rãi bước đến ngồi xuống, mùi hương trên người anh càng thêm nồng đậm.
Bầu không khí đầy căng thẳng lẫn mờ ám.
"Sao anh tìm được chỗ này vậy." Cô cố gắng đẩy đi cảm giác như sương mù này, rồi nhìn ra cửa sổ đã đen kịt, "Yên tĩnh quá." Có sự tự do và kiểu mà cô thích.
Vừa mới dứt lời, đã bị anh bế lên ngồi trên đùi anh.
Cô bất ngờ "Á" một tiếng, sau đó bên tai bắt đầu nóng hổi, không dám quay đầu lại nhìn anh. Chỉ nghe thấy tiếng cười thấp của Lương Tự, có hơi nóng phả vào cần cổ trắng nõn thon gầy của cô. Đâu phải chưa từng được anh hôn bao giờ, chỉ là sau một thời gian dài lại trở về trong vòng tay anh, ít nhiều Dư Thanh cũng cảm thấy có chút không chân thật.
"Lương Tự ơi." Suy nghĩ của cô bay loạn xạ, chỉ cảm thấy bên tai ươn ướt.
Anh ậm ừ đáp "Ừm", hôn tai và cổ cô từ phía sau. Cô không dám nhúc nhích, để mặc anh hôn. Da đầu cô tê dại vì hơi nóng ẩm ướt đó, nụ hôn của anh dần di chuyển về phía trước, dừng bên xương quai hàm của cô. Lưng Dư Thanh cứng đờ, anh giơ tay xoay mặt cô lại đối diện với anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!