Chương 36: (Vô Đề)

Mặt cô càng ửng đỏ hơn dưới tác dụng của cồn.

Lương Tự khi còn trong tù đã nghĩ đến thời khắc này không biết bao nhiêu lần, anh chậm rãi cúi đầu giả vờ muốn hôn. Ngay khi hai cánh môi sắp chạm vào nhau, cô đặt hai cánh tay trước ngực, đầu từ từ rụt lại, trong cổ họng thốt ra tiếng "Ừm" nhẹ nhàng ngắn ngủn.

Lương Tự bật cười, cuối cùng chạm môi lên trán cô.

Quán bar hỗn loạn và ồn ào, hai người lề mề một hồi, rồi anh nắm tay cô kéo ra ngoài. Gió mùa thu lướt qua bụi hoa và cây cối bên đường, xe ô tô không ngừng qua lại bên bụi hoa, hai người lặng lẽ đi dọc theo đường phố.

Cô cảm nhận được độ ấm nơi lòng bàn tay anh, dần nở nụ cười.

"Ngày mai anh vẫn phải đi làm hả?" Dư Thanh ngẩng đầu hỏi anh.

"Ừm." Ngón tay cái của anh sờ mu bàn tay mềm mại như không xương của cô, "Mới học nghề không bao lâu, không được nghỉ hai ngày nhiều."

Dư Thanh khẽ cúi đầu đáp "Ò".

"Sáng anh phải đến tiệm xe, tối còn phải đến quán bar." Cô nhíu mày tính toán thời gian, rồi ngước mắt nhìn anh, "Về ngủ nghỉ cũng nửa đêm rồi, có cực quá không anh?" 

"Bây giờ là lúc phải chịu cực." Anh cười láu cá, "Không thì sao sau này nuôi em được."

"…" Dư Thanh quay đầu đi, lộ ra vẻ hục hặc của mấy cô bé, "Ai cần anh nuôi."

Lương Tự chồm đến gần, cười cười hỏi cô: "Sao mặt đỏ thế?"

Bên cạnh có một đôi nam nữ đạp xe chạy ngang qua, tiếng cười đùa đến gần rồi đi xa. Cô quay đầu lại trừng anh một cái rồi véo cánh tay anh, Lương Tự thốt tiếng xuýt xoa đúng như dự đoán, thấy vẻ mặt "Anh làm gì được em" của cô thì bật cười.

Mới đi được vài bước, Dư Thanh đứng khựng lại.

"Sao không đi nữa?" Anh hỏi.

Dư Thanh mở to đôi mắt long lanh nhìn chiếc ô tô nhỏ bên đường phía trước, Lương Tự nhìn theo ánh nhìn của cô. Anh liếm khóe môi khô khốc, liếc nhìn phản ứng của cô gái bên cạnh.

"Sao xe kia cứ lắc lên lắc xuống vậy?" Cô hỏi cực kỳ nghiêm túc.

Lương Tự: "….."

Anh nhanh chóng bước đến trước mặt cô chắn tầm nhìn, lấy đại cái cớ nào đó cho qua chuyện. Sau đó giơ tay chặn một chiếc taxi đưa cô về trường, xe chạy đi rồi mà cô vẫn muốn thò đầu ra cửa xe nhìn, bị tay anh xoay ngồi lại.

"Chỗ này lộn xộn  có gì đẹp mà nhìn." Anh nói.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn nhìn dòng xe qua lại trước mặt. Về đến trường đúng kịp giờ giới nghiêm, Dư Thanh chạy vào một giây trước khi dì quản lý đóng cửa ký túc xá.

Nhìn bóng dáng của cô, Lương Tự nở nụ cười nhẹ nhõm.

Lại thêm một đêm khuya khoắt mới về nhà thuê, anh cởi quần áo đi tắm rửa. Không gian chỉ vài mét vuông bốc hơi nghi ngút, nước vòi hoa sen chảy xuống lồng ngực rộng rãi. Dưới ánh sáng mờ nhạt là cơ bắp săn chắc và vòng eo gọn gàng, gợi cảm và mạnh mẽ của chàng trai, nơi bên dưới thẳng đứng ngo ngoe rục rịch. Lương Tự vuốt mặt, trong đầu chợt hiện ra đôi môi ửng hồng của cô, nhàn nhạt, mềm mại, khi còn niên thiếu đã muốn chạm vào.

Chỉ tích tắc đã ướt.

Anh tự mình cấp tốc giải quyết, sau đó thở hắt ra một hơi, quấn khăn tắm quay về giường, nước trên tóc từng giọt từng giọt chảy xuống theo sườn mặt. Lương Tự lắc đầu, sờ tìm điếu thuốc bên mép giường, châm lên.

Trong bóng đêm sâu thẳm, màn hình di động sáng lên.

"Không ngủ được." Tin nhắn của cô ngoan ngoãn nằm trong đó, "Anh đang làm gì?"

Lương Tự nhìn chằm chằm chín ký tự bao gồm cả dấu câu lẫn kiểu chữ Minh Tự cỡ chữ số 5, ánh mắt thâm trầm, như thể cô đang bên cạnh mình cất giọng dịu dàng nhỏ nhẹ và vô cùng ấm áp. Anh nghiến răng cắn chặt điếu thuốc bên khóe môi, phía dưới lại ướt.

Anh nhanh chóng ấn phím: "Đi ngủ nhanh."

Sau khi ấn gửi, anh nhíu chặt mày, rít mạnh một hơi thuốc lá, đốm lửa đầu điếu thuốc rất sáng, sáng đến nỗi có hơi chói mắt, có thể thấy được anh đã phải dùng rất nhiều sức. Mắt lóe lên vẻ ranh mãnh, lại bấm thêm mấy chữ gửi đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!