Dạo này sức khỏe của Dư Thanh kém đi rất nhiều, ăn không ngon ngủ không yên.
Đã một tuần trôi qua kể từ tối hôm đó, ngày nào cô cũng ngồi trong thư viện đến đêm khuya. Ban ngày có ánh nắng rọi xuống thì mơ màng ngủ gật, ban đêm chỉ có tiếng lật sách và tiếng ngáp dài bên tai. Cô vừa quay đầu sang là nhìn thấy bản thân mình qua tấm kính đối diện – gầy gò hốc hác không ra gì.
Như thể chỉ cần ra ngoài thì cũng có thể bị gió thu thổi bay đi mất.
Trong phòng thường xuyên chỉ có một mình cô. Từ khi lên năm ba, Trần Thiên Dương đã bắt đầu tìm nơi thực tập, làm thêm buổi tối, thường xuyên làm cú đêm. Hai cô bạn cùng phòng còn lại thì thi thạc sĩ, làm ổ trong lớp tự học 24/24 bất kể ngày đêm.
Thành ra cô trở thành một người rảnh rỗi, trong ấm ngoài êm.
Lần nào gọi cho Phương Dương cũng nghe thấy cô nàng nói bận ôn thi, giọng rất nhỏ, mới nói được vài giây đã cúp máy. Vì vậy rất nhiều đêm cô chỉ có một thân một mình, vừa về ký túc xá là nằm xuống giường, ép bản thân mình đi ngủ.
Một ngày cuối tháng mười, vẫn giống như mọi ngày.
Học xong, Dư Thanh đi thẳng đến thư viện, vừa tới cửa thì bị một người chặn lại. Phương Dương đeo cặp đứng cách đó vài mét mỉm cười nhìn cô, trái tim của Dư Thanh như bị kẹo bông gòn chọc vào.
"Thấy tao ngớ luôn hả." Phương Dương đi tới kéo tay cô, "Đi, đi ăn cơm."
"Mày bận bịu ôn thi mà còn tới đây." Dư Thanh đi trong sân trường, nhất quyết đòi xách cặp giúp cô bạn, ôm trong lòng hệt như đồ quý hiếm làm Phương Dương cười nắc nẻ, "Muốn ăn gì, tao bao mày."
Cả hai đi lên tầng 3 của căn tin ăn lẩu niêu.
Khẩu vị của Phương Dương lúc này lúc kia, đã quen ăn uống bữa đực bữa cái, một mình có thể giải quyết khẩu phần của hai người. Dư Thanh trợn mắt há mồm nhìn, đi mua thêm hai món đồ ngọt và đồ uống, ăn đến tận khi căn tin không còn ai.
"Mày thế này không tốt cho sức khỏe đâu." Dư Thanh nói.
"Còn nói tao à." Phương Dương uống trà chanh, "Mày ngó thử bản thân mày gầy cỡ nào rồi kia kìa." Sau đó thở dài, "Mày không thi thạc sĩ cũng không đi làm, suốt ngày nghĩ vẩn vơ gì mà biến bản thân thành ra thế này."
Dư Thanh thẫn thờ nhìn chiếc bàn màu xanh màu xanh biển nào đó.
"Bà ngoại mày mà biết là buồn lắm đó." Nói xong, Phương Dương lại uống một hớp trà, nhìn cô nàng đối diện mình mặt mũi không vui nên không đành lòng nói tiếp chủ đề này, vậy là tự mổ xẻ chính mình, "Ngày nào tao cũng lo gần chết, quá chừng sách phải đọc, còn phải ôn thi cấp bốn cấp sáu, sợ rớt lắm luôn." Ánh mắt của Phương Dương trở nên trống rỗng, "Mày biết thi nghiên cứu sinh của đại học H khó cỡ nào không, chỉ tiêu mỗi năm là nhiêu đây này." Phương Dương giơ bốn ngón tay ra.
Dư Thanh hít sâu một hơi.
"Lỡ năm sau không đậu thì sao?" Cô biết Phương Dương sợ thất vọng nhất.
"Không đậu hả…" Phương Dương như nói bằng tất cả sức lực của mình, "Vậy làm lại từ đầu thôi."
Hai cô trò chuyện trong chốc lát, trái tim của Phương Dương lại chạy về sách chuyên ngành của mình, không ở lại thêm bao lâu đã đi về. Lúc đó Dư Thanh đang trên đường về ký túc xá, mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng Phương Dương gọi cô.
"Sao mày quay lại?" Dư Thanh ngạc nhiên.
Phương Dương nhét một túi lớn đồ ăn vặt vào tay cô, nói vài câu đại khái là quên mua đồ cho cô nên bây giờ bổ sung, rồi vội vã bắt xe buýt vội vã rời đi. Dư Thanh ngẩn ngơ nhìn túi đồ trong tay mình, sau đó chậm rãi đi về.
Hôm đó cô không đến thư viện, chỉ nằm trên giường đọc sách.
Khoảng 11 giờ đêm, Trần Thiên Dương đi làm về, mệt mỏi ngồi trên ghế, tay với lấy đồ ăn vặt cho vào miệng. Dư Thanh bị tiếng ồn đó đánh thức, không ngủ lại được nên ngồi dậy, lấy quyển sổ đặt lên đùi.
"Dư Thanh." Trần Thiên Dương gọi cô, "Sao cậu còn thích ăn món này?"
Nghe vậy, cô cúi đầu nhìn, là một túi kẹo thỏ trắng. Ngay sau đó không hiểu sao lại thấy buồn bã, cô nhìn chằm chằm túi lớn đồ ăn vặt đó, chìm vào im lặng. Tay không kiềm chế được mà vào Baidu ấn vào trang của đại học T, có người đã đăng thông tin và nơi biểu diễn của ban nhạc "Hằng tinh nhỏ".
Dư Thanh vẫn đến nơi đó vào thứ bảy.
Khi đó cô đứng ngoài cửa quán bar, chần chừ không dám đi vào, bên trong vọng ra tiếng hát, lúc trầm thấp lúc gào to. Dư Thanh chậm rãi bước tới cửa, ngước mắt lên nhìn vào trong, người trên sân khấu không phải là anh.
Quán bar cực kỳ ồn ào, chè chén say sưa.
Lúc đó nhóm Lương Tự đang ngồi trong một góc uống bia nói chuyện. Trần Bì ngồi vắt tréo chân huýt sáo, ánh mắt nhìn thoáng qua cửa, xung quanh ồn ào gần như át đi tiếng hát của Chu Hiển trên sân khấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!