Về đến trường, Dư Thanh lấp đầy bụng mới về ký túc xá.
Vẫn chưa khỏe hoàn toàn, đầu vẫn còn hơi choáng váng, cô vùi kín mít cả người trong chăn ngủ một giấc. Thức dậy lần nữa là vì cuộc gọi của bà ngoại, nhìn sắc trời đã là ba bốn giờ chiều. Nghe thấy giọng nói thân thiết và dịu dàng của bà ngoại, Dư Thanh không kìm được nước mắt.
Cô nằm trên giường, cầm điện thoại nghe bà ngoại nói chuyện.
Như thể bà ngoại đang ở ngay trước mắt, nắm tay cô, giọng nói nhẹ nhàng, nở nụ cười hiền lành và đôn hậu. Đã hơn nửa năm không về thôn Tiểu Lương, không biết tóc mai của bà ngoại có bạc thêm nữa không, bà ngoại còn làm việc nhanh nhẹn như trước không.
"Ở một mình phải chăm sóc bản thân thật tốt." Bà ngoại nói, "Muốn về thì cứ về."
Dư Thanh đáp tiếng "Dạ" khe khẽ.
"Học hành mệt mỏi thì nghỉ ngơi, đừng có ráng sức quá." Trong lời bà ngoại nói có tiếng thở dài, "Biết không con?"
Dư Thanh chậm rãi hít sâu một hơi, nói "Dạ".
Nói hơn mười phút rồi bà ngoại cúp máy, Dư Thanh vùi đầu vào chăn, nước mắt chảy dài trên má. Hai năm nay vẫn luôn giả vờ rất bận rộn, nhưng thực tế thì lại giống như ngay lúc này. Một mặt là để xoa dịu đi nỗi cô đơn và buồn bã nào đó, và cũng là để chứng minh với Lục Nhã rằng cô không chọn sai.
Chỉ là lý tưởng này quá hão huyền và tàn khốc.
Dư Thanh nằm khóc một lúc rồi xuống giường đi tìm đồ ăn, mới vừa mang giày, Trần Thiên Dương đã về. Cô nhìn đồng hồ, đáng lẽ giờ này cô bạn phải đang đi làm mới đúng. Đang tự hỏi có chuyện gì xảy ra, Trần Thiên Dương đã xả một trận cho cô nghe.
Đại khái là đã bàn xong giá cả rồi, đột nhiên đối phương lật lọng.
Dư Thanh không nỡ cắt ngang tức giận của cô bạn, thế là đi uống mấy ly nước liên tiếp. Thấy cô lại cầm ly nước lên lần nữa, Trần Thiên Dương dừng cái máy hát của mình lại, cười hỏi sao cậu khát dữ vậy. Dư Thanh thở dài, chỉ vào bụng nói đói bụng, cô bạn mới hiểu ra.
"Sao không nói sớm." Trần Thiên Dương lấy điện thoại ra, "Mình đặt đồ ăn cho hai đứa luôn."
Dư Thanh: "…"
Không bao lâu sau, đối phương đã điện thoại đến nói đang ở dưới lầu, Trần Thiên Dương hí ha hí hửng chạy xuống lấy. Dư Thanh nằm thừ ra bàn hồi lâu mà vẫn chưa thấy cô bạn lên, thế là thò đầu ra cửa sổ nhìn.
Hai người đang nói chuyện dưới gốc cây to cạnh ký túc xá.
Từ tầng 4 nhìn xuống, Dư Thanh cảm thấy bóng lưng đó trông quen quen, nhưng không nghĩ ra được là ai. Sau đó cô thấy chàng trai đó leo lên xe, Trần Thiên Dương cười hì hì vẫy tay tạm biệt, thấy buồn cười trước kỹ năng bắt chuyện siêu giỏi giang của cô nàng.
Cô ngồi xuống ghế chờ.
Trần Thiên Dương vừa ngâm nga vừa xách cơm về, dùng mũi chân đẩy cửa ra bước vào, mặt mũi hớn hở hơn cả lúc lấy được học bổng. Dư Thanh nhận hộp cơm cà tím của mình rồi vùi đầu ăn, lúc ngước mắt lên thì thấy Trần Thiên Dương đang chống cằm chìm vào im lặng, chưa động một muỗng cơm nào.
"Cậu không nghĩ tới chuyện chân đạp hai thuyền đâu đúng không?" Dư Thanh hỏi.
"Làm gì có." Trần Thiên Dương đang nhìn vào nơi nào đó, giọng nói hết sức dịu dàng, "Hai hôm trước mới chia tay rồi."
Dư Thanh: "…"
"Hôm nay mình chặn lại hỏi rồi, cậu ấy cũng là sinh viên." Nói xong, Trần Thiên Dương mỉm cười, "Học Y cơ đấy."
Dư Thanh biết từ trước đến giờ Trần Thiên Dương không thiếu tình yêu, nhưng nào ai ngờ được rằng lần yêu này lại khó khăn vô cùng. Cây ngô đồng ngoài sân trường xếp thành hai hàng ngay ngắn chỉnh tề trên con đường rợp bóng cây, mặt trời đang lặn tỏa bóng xuống vòm cây xanh lẫn lá vàng.
Hôm đó, khi màn đêm buông xuống, dường như trời đã vào thu.
Một thị trấn nhỏ cách Bắc Kinh chục nghìn dặm đã có lá rơi, đi sâu vào trong chợ, nhà dân còn hẻo lánh và tiêu điều hơn nữa. Thẩm Tú đã làm cơm xong, bảo Lương Vũ đi đánh thức người đang ngủ trong phòng. âm thanh đó dường như vang vọng trong chiều tà yên tĩnh.
Chàng trai buông thõng vai, bước ra khỏi phòng.
Anh chỉ mặc đại chiếc áo thun ngắn tay bán ngoài lề đường, vẻ mặt xám xịt khiến cả người trông suy sụp và mệt mỏi, lê đôi dép lào trên đất. Tóc anh đã mọc, ngắn nhưng cứng cáp, là bộ phận duy nhất trên cơ thể có chút sức sống.
Vẻ mặt chán chường đến đỉnh điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!