Editor: SQ
_____________________
Đây là lần đầu tiên Dư Thanh nhìn thấy một nụ cười như vậy.
Cô bé chừng mười ba mười bốn tuổi, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng có thể chạm đến tận mang tai. Từ lúc mới gặp đã luôn miệng gọi "chị Dư Thanh", là một cô bé tinh nghịch, hiếu động và dễ thân.
"Em học vẽ bao giờ chưa?" Dư Thanh hỏi.
"Cô giáo có dạy chút ít trong tiết Mỹ thuật." Trước chiếc bàn gỗ trên mái nhà, Lương Vũ gõ gõ cây bút chì chưa gọt vào cằm, đôi mắt trong veo nhìn cô, "Tính không chị?"
Dư Thanh im lặng một lát, rồi đặt một tờ giấy trắng trước mặt cô bé.
"Em vẽ đại gì đó cho chị xem thử." Cô nói.
Lương Vũ cúi đầu cầm bút chì vẽ một đường ngang, nhưng xóa đi vẽ lại, hàng mày nhíu chặt. Sau khoảng mười phút, Dư Thanh ngẩng đầu khỏi quyển sách, thấy cô bé đã vẽ xong.
Patrick Star tức giận biến thành một con quái vật, cũng đâu ra đó lắm.
"Chị Dư Thanh ơi?" Có sự mong đợi trong câu hỏi.
"Nè." Dư Thanh vẽ một đường trên giấy, "Dạy em cái này trước."
"Nét bút đầu tiên rất quan trọng, nếu em cảm thấy góc vẽ không đúng, cũng không phải vội bôi đi, phải vẽ một nét mới rồi đối chiếu với nét cũ, sau đó mới bôi." Cô nói rồi làm mẫu một lần, "Như thế này."
Lương Vũ chu miệng nhỏ, đầu gật gù.
"Em nghe bà của chị nói từ mẫu giáo chị đã vẽ rất siêu rồi." Cô bé hỏi, "Thật hả chị?"
Dư Thanh: "…"
"Tiết học" đó kéo dài hai tiếng, lúc Lương Vũ về nhà còn bịn rịn lưu luyến, nói muốn lấy bức ký họa cô vẽ mấy ngày nay về làm bảo vật. Dư Thanh dọn dẹp bàn, xuống nóc nhà, trong nhà không có ai, trong TV đang chiếu bộ phim truyền hình cổ trang nổi tiếng của đài nào đó.
Bà lão ác độc muốn giết cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc.
Dư Thanh thấy khó hiểu trong lòng, phải chăng mỗi lần nữ chính bị truy lùng đuổi giết hỏi "tại sao", kẻ thù cũng sẽ phải nói "ngươi chết trong tay ta rồi sẽ hiểu". Đến khi biết ngọn ngành lý do rồi, nam chính mới xuất hiện.
Trong sân có tiếng nói chuyện, dì hàng xóm đến mượn chai dấm.
Bà ngoại đang trong bếp lặt rau, không biết bà nói gì, chỉ nghe thấy tiếng cười sang sảng. Dư Thanh nhìn ra từ cửa sổ phòng mình, ông ngoại chắp tay sau lưng, tay cầm tẩu thuốc.
Hai ông bà lại "cãi nhau" rồi.
Ngày qua ngày cứ trôi qua, mấy hôm nay chiều nào Lương Vũ cũng đến đây học vẽ với cô, dần trở nên thân thiết. Rất nhiều lần không thấy cô bé chăm chỉ học bao nhiêu, chỉ cứ thích chạy ra ngoài phòng khách xem TV.
"Ngày nào anh hai em cũng đàn đàn đàn phiền gần chết." Giọng nói oán giận.
Dư Thanh: "…"
Đêm ở Tiểu Lương Trang yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, những ngọn núi phía xa luôn giấu mình sau lớp sương mù, ẩn hiện trong tầng mây, không thấy bóng người, càng về khuya càng quạnh quẽ. Trưa hôm đó Phương Dương gọi điện tới rủ cô ngày mai đến trường cùng cô bạn để nhận giấy thông báo, nên Dư Thanh đi ngủ sớm.
Trong mơ là bóng người lẫn lộn ở sân ga xe lửa, mẹ đang mắng cô.
Dư Thanh được bà ngoại lay dậy, trên mặt vẫn còn đẫm nước mắt. Bà ngoại đau lòng, ngồi ở mép giường vội vã lau nước mắt cho cháu gái. Tay bà ngoại thô ráp, đầy nếp nhăn nho nhỏ, khô ráo và ấm áp như hạt gạo dính trên bếp lò bị gió hong khô.
"Mơ gì đó con?" Giọng bà ngoại nhè nhẹ.
Dư Thanh chầm chậm lắc đầu, nhưng đôi mắt càng lúc càng ướt nhèm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!