Đến năm hai, Dư Thanh mới chơi thân với bạn cùng phòng.
Thực ra cũng không tính là quá thân thiết, nhưng so với cô thu mình không nói chuyện với thế giới hồi năm nhất thì đã tốt hơn rất nhiều. Đề tài nói chuyện của con gái trong ký túc xá khá lộn xộn, nhưng câu nào cũng là hóng chuyện, không về hotboy hotgirl của khoa này ngành kia thì cũng là quần áo và mỹ phẩm.
Khi đó cô đã chơi QQ rất quen tay.
Trong phòng có một hai người bạn thích chơi game nên thường xuyên dắt cô đi trộm thức ăn chung, cũng có một người hay chọn lúc 12 giờ khuya ký túc xá tắt đèn rồi kéo cô xem phim ma cùng. Mỗi tối khi ngủ, cô luôn đeo tai nghe nghe nhạc, mở âm lượng lớn thật lớn.
Một lần nọ, cô bạn giường kế tò mò đến tháo ra nghe thử.
"Không ngờ nha Dư Thanh." Cô bạn có tóc dài ngang hông đó tên là Trần Thiên Dương, là người hoạt bát nhất lẫn người có tình sử phong phú nhất của phòng, hôm nay đá người này ngày mai đã có thể bắt đầu mối quan hệ mới ngay, "Trông cậu thế mà thích nhạc rock."
Dư Thanh luôn chỉ mỉm cười, không tỏ ý kiến gì.
Khoảng thời gian này thực sự rất bận, ngày nào đi học về Dư Thanh cũng thấy mệt lả người. Nhưng cô vẫn đến thư viện, tới khuya mới vừa nghe nhạc vừa đi dọc theo sân trường về ký túc xá, hàng cây hai bên rung rinh trong gió cực kỳ giống với phố xá thăm thẳm ở thôn Tiểu Lương.
Ký túc xá cũng thỉnh thoảng yên tĩnh, thỉnh thoảng ồn ào.
Mỗi tối chủ nhật, cuộc gọi từ Lục Nhã sẽ đến đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức. Dù đã thắng một trận nhưng Dư Thanh cũng không dám lơ là, vẫn ngoan ngoãn nghe dạy bảo, nói hết chuyện học thì nói chuyện cuộc sống, khai báo cặn kẽ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
"Mẹ cậu nghiêm khắc với cậu quá." Một tối nọ, Trần Thiên Dương nói sau khi cô cúp máy, "Ba tháng cũng chưa thấy bố mẹ mình gọi cho mình lấy một cuộc."
Dư Thanh đã quen với chuyện đó, nói: "Mẹ cậu tốt thật."
"Cậu nên tìm thời gian tâm sự với mẹ cậu đi." Một cô bạn khác thò đầu sang, "Thế này mất tự do quá."
"Tâm sự" là một đề nghị không tệ, nhưng biết bao năm mấy năm qua cũng đã sống thế này đấy thôi. Hiếm khi Lục Nhã bại trận nên cũng coi như cô được hời, nhưng điều đó không có nghĩa là mặc cho chim bay lên trời cao.
Giống như khi cô chọn nghệ thuật kiến trúc.
Lục Nhã nói: "Con không nghe mẹ thì sau này đừng hối hận."
Mỗi khi nhớ lại câu này, Dư Thanh luôn cảm thấy rất phức tạp. Cô không hiểu vì sao phải thấy hối hận khi làm chuyện mình thích, giống như khi cô cố chấp muốn đến Bắc Kinh.
Nhẩm tính ngày tháng, chỉ cần không nhớ thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Cuối học kỳ một năm hai, cô về thôn Tiểu Lương, giờ xe lửa khởi hành là 10 giờ 40 phút tối, lúc đó Dư Thanh ngồi ở vị trí kế cửa sổ. Năm phút trước khi đi, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi đến ngồi đối diện, mặc bộ đồ vải bố rộng thùng thình, để râu quai nón, lưng đeo đàn guitar.
Đến nửa đêm, cô thức dậy sau khi ngủ một giấc, người đàn ông đó đã nhắm mắt.
Xe lửa kêu xình xịch trên đường ray, màn đêm ngoài cửa sổ và tiếng hít thở đều xung quanh hòa vào nhau vô cùng yên tĩnh. Cô gái ngồi bên tay trái cô dựa vào chàng trai kế bên mà ngủ, Dư Thanh chầm chậm dời ánh mắt.
Nhìn cây đàn guitar kia, Dư Thanh bật khóc.
Cô rơm rớm nước mắt, khóe môi run rẩy cố không tạo ra tiếng động, nhưng nước mắt vẫn không ngừng lăn dài. Có lẽ người đàn ông kia bị đánh thức bởi tiếng khóc nức nở của cô, Dư Thanh lau nước mắt, cứ nhìn chằm chằm vào cây đàn.
Đối diện đưa cho cô một gói khăn giấy nhàu nát.
"Cô nhóc." Râu quai nón nói, "Lau đi."
Dư Thanh sụt sịt mũi, đôi mắt đau nhói, gật đầu lầm bầm nói tiếng "Cảm ơn". Cô cúi đầu dựa vào cửa sổ, không nói câu nào nữa, nước mắt chảy xuống thì giơ tay gạt đi. Một lát sau, lại bật khóc khe khẽ, trong lòng thấy cực kỳ tủi thân cực kỳ khó chịu.
Bầu trời sáng dần, xe lửa đã đến Dương Thành.
Lúc đó đôi mắt cô vẫn ươn ướt, thi thoảng rơi xuống một giọt. Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, trước khi đi ra ngoài, cô cúi đầu cảm ơn người đàn ông đó. Người đó đứng lên phất tay, rồi đưa cho cô tờ khăn giấy cuối cùng.
"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa nhé." Râu quai nón nói.
Nghe câu nói nhẹ nhàng bâng quơ đó, trong lòng lại thấy chua xót, cô cố nén nước mắt, nói tạm biệt rồi xuống xe. Bên ngoài nhà ga có taxi đi đến thôn Tiểu Lương, vừa đến cửa nhà bà ngoại đã nghe thấy tiếng cãi vã thường ngày của ông bà cụ trong bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!