Chương 28: (Vô Đề)

Giữa tháng 7, tòa công bố bản án.

Không có ai bằng lòng mạo hiểm biện hộ cho Lương Tự, vì vậy thủ tục rất đơn giản và nhanh chóng. 

Ban đầu cũng do cậu đánh người trước, hơn nữa đối phương còn cố ý để cậu gánh chắc chuyện này, phải chi trả tổng cộng bốn mươi nghìn tệ phí chữa bệnh, hai năm tù. 

Chính thức thi hành vào ngày 17 tháng này.

Ngày chủ nhật thứ hai sau khi được chuyển từ trại tạm giam đến nhà tù, Trần Bì nhờ vả để đến Lâm Giang thăm tù, Lương Tự bước ra trong bộ đồ tù nhân. Cậu đã cạo đầu, sống mũi thẳng thớm, cái vẻ lạnh nhạt thờ ơ đó làm Trần Bì rất ngạc nhiên, khi nhắc đến Dư Thanh thì im lặng một lúc.

Khuôn mặt cách tấm cửa kính đó không giống một thiếu niên 18 tuổi.

"Dư Thanh vẫn khỏe hả?" Lương Tự hỏi.

"Mẹ chưa nói con thế này." Thẩm Tú chỉ nói với người khác rằng cậu đi làm xa.

Trần Bì kể từng chuyện một về Dư Thanh sau khi Lương Tự xảy ra chuyện, "Mấy hôm trước nghe nói cậu ấy đến Bắc Kinh học đại học."

Lương Tự vẫn cúi gằm đầu.

"Chị Kính nghỉ học rồi." Sau quá nhiều ngày kìm nén, cuối cùng Trần Bì cũng hỏi, "Rốt cuộc hôm đó xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt của Lương Tự bình tĩnh không chút gợn sóng, như thể đó chỉ là một chuyện râu ria. Ngay lúc đó cậu chỉ nhớ tới bố mình, khi bà nội bệnh nặng nhưng không có tiền, Lương Binh đã phải liều đến mức nào mới dám cầm súng cướp ngân hàng.

"Đừng hỏi nữa được không." Cậu nói.

Trần Bì thở dài gật đầu, nói đùa mấy câu an ủi như "Thời gian qua lẹ lắm" rồi "Không phải lo lắng về dì", nhưng cũng biết bạn mình ở trong đó phải trải mỗi một ngày khốn khổ. 

Cây dây leo trinh đằng giăng đầy ắp mặt tường ngoài nhà tù như vũ bão.

Lúc đó Dư Thanh đã đến trường đại học, một mình cô đi nhận quân phục và trải chăn đệm, xong xuôi hết mọi thứ thì kiệt sức gục xuống giường. Phương Dương gọi đến dặn cô nhớ mua kem chống nắng, Dư Thanh vừa nghe vừa ngủ thiếp đi. 

Những ngày đầu tiên đó, cô thực sự không quen lắm.

Dù là việc nhỏ hay việc lớn, cô cũng chỉ cảm thấy lực bất tòng tâm. Ngày nào cũng một mình đi tìm lớp học, đến căn tin ăn cơm, vùi đầu trong thư viện và phòng vẽ, nhưng vì một mình lâu rồi nên thích những lúc như thế. Chỉ là thi thoảng sẽ ngây người, còn về nhớ gì, cô không muốn thừa nhận.

Dạo này Bắc Kinh lại u ám.

Có lẽ vì đến kỳ kinh nguyệt, dạo này Dư Thanh hay thấy mệt. Mấy ngày nay ngoài đi học thì cô chỉ nằm trên giường ngủ, người gầy đi hẳn. Đang là buổi sáng nên trong phòng ký túc xá không có ai, Dư Thanh đến siêu thị mua đường đỏ, không mang đủ tiền lẻ nên tay không đi về.

Đến tối, bụng đau đến mức lăn qua lăn lại.

Nước mắt rơi lã chã, nhưng cô nhẫn nhịn không rên một tiếng nào. Hôm sau thức dậy, đôi mắt sưng húp cũng không ai hỏi han, vẫn đi học như chưa chuyện gì xảy ra. Không tham gia bất cứ câu lạc bộ nào, không hưởng ứng bất kỳ chuyện gì.

Có vài lần, bạn cùng phòng rủ cô đi chơi.

Dư Thanh lấy đủ các kiểu lý do để từ chối, sau này không ai rủ cô đi cùng nữa, lủi thủi một mình là chuyện thường ngày.

Phương Dương khuyên cô phải hòa đồng với tập thể, cô chẳng nghe theo, nhưng lại nhớ đến trước đây cậu từng nói "im ỉm riết thành bệnh luôn rồi sao".

"Mày muốn tới trường tao không?" Một ngày nọ, Phương Dương hỏi cô.

"Không muốn." Dư Thanh đang ngồi trong thư viện đọc sách giết thời gian, "Lười nhúc nhích."

Sau đó không chịu nổi mấy câu "vừa đấm vừa xoa" của Phương Dương, cuối cùng vẫn đi. Cả hai vào căn tin gọi một bàn đồ ăn ăn mãi không hết. Phương Dương dẫn cô vào phòng ký túc xá của mình, tám người một phòng, tiếng nói chuyện phải nhỏ hơn cả muỗi kêu.

"Sao trên giường mày nhiều sách vậy?" Dư Thanh lật đại một quyển nào đó.

"Này là đề thật cấp bốn, này là Kế toán cơ bản, còn này là Toán thạc sĩ." Phương Dương cười đắc ý, "Tao mua lại của một đàn chị, rẻ hơn mua mới mấy chục tệ lận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!