Chương 19: (Vô Đề)

Thôn Tiểu Lương như một đoàn tàu xe lửa chậm rãi lái vào mùa đông.

Lương Tự có một buổi biểu diễn ở Dương Thành vào tháng mười hai, thời gian cậu ngồi trong lớp không còn so được với thời gian cậu ngồi trong tầng hầm. Lần nào Dư Thanh đến cũng thấy cậu mặc áo thun chơi đàn guitar trong tầng hầm lạnh như băng.

Như thể ngày qua ngày càng mê đắm hơn nữa.

Cô thích cậu ngẩn người suy nghĩ về một điều gì đó, như chẳng chú ý gì đến thế giới xung quanh. Trước giờ cô không thích nhạc rock, nhưng rất kỳ lạ là vì cậu mà thấy yêu cảm giác này, giống như chim diều hâu hùng dũng xông thẳng lên trời cao, như cỏ dại sinh trưởng mạnh mẽ.

Lá rụng trên sân trường chất chồng từng lớp.

Lúc đó Lương Tự đang nằm dài ra bàn ngủ, không biết ai đi vào từ cửa sau làm gió lùa vào, cậu thức dậy vì lạnh cóng. Trần Bì ngồi trước cậu cũng không tốt hơn là bao, trong lúc tức giận đẩy chiếc bàn không ai dùng chặn cửa sau lại.

"Mày chặn thì người ta vào thế nào?" Cậu nhàn nhạt hỏi.

"Mày tốt bụng quá." Trần Bì nói, "Nhưng tao chịu không nổi."

Lương Tự cười giễu cợt câu "Mày tốt bụng quá", cậu xoa mặt mình, lấy quyển Vật lý trong hộc bàn ra. Chưa làm được bao nhiêu câu đã ngáp một cái, Trần Bì vui vẻ khinh thường.

"Tao bảo này, mày không thấy tí áp lực nào?" Trần Bì hỏi.

Lương Tự chẳng buồn phản ứng lại.

"Tới lúc đó Dư Thanh người ta học đại học nổi tiếng, mày thì vô trường nghề." Trần Bì hất cằm lên "Haizz" một tiếng dài, "Mất mặt anh em không?"

Lương Tự liếc Trần Bì.

"Tao còn biết ba cậu ấy là giáo sư, cấp quốc gia lận đó nha." Trần Bì giơ ngón cái lên.

Lương Tự lên tiếng: "Mày nghe được ở đâu?"

"Tuần trước lén đi lấy giấy xin nghỉ, hiệu trưởng đích thân nói đó, mày chưa thấy cái kiểu ăn nói khép nép nịnh bợ đó đâu." Trần Bì hào hứng, nói tiếp, "Dư Thanh là thiên kim của tể tướng cải trang vi hành, mày mà thành rể hiền nhà họ, kiếp sau khỏi phải lo nữa."

"Cút sang một bên." Lương Tự chặn lời Trần Bì.

Cậu lấy sách che mặt nằm dài ra ghế, một lát sau lại xuống tầng hầm. Dạo này nhiệt độ giảm liên tục, theo dự báo thì hình như đến tận thứ bảy cuối tháng 11 mới tăng lên. 

Lần nào đến lớp Dư Thanh, cũng thấy cô cúi đầu học bài.

Lương Tự rất hiếm khi thấy cô nói chuyện với bạn bè trong lớp, toàn một mình ngồi lì trên ghế không nhúc nhích, hệt như pho tượng. Thỉnh thoảng trên đường được bạn cùng lớp chào hỏi, cô cũng chỉ cười ngại ngùng nhưng không lên tiếng.

Hôm đó tan học, Lương Tự đến lớp tìm cô.

Vì là chiều thứ bảy, Dư Thanh chờ người ngoài sân trường về hết mới bắt đầu dọn ba lô. Ban đầu định xuống tầng hầm tìm cậu, nào ngờ cậu đã đến đây trước.

Lương Tự cầm ba lô của cô, nắm tay cô xuống lầu.

"Tụi mình đi đâu vậy?" Không phải là hướng ra cổng trường.

"Sân thể dục." Lương Tự dùng ngón cái xoa nhẹ lòng bàn tay cô, "Bọn Trần Bì đang chơi bóng."

Thời tiết không phải quá lạnh, Dư Thanh sợ lạnh nên mặc áo len rất dày, rụt hết cổ núp trong khăn quàng cổ. Trên sân thể dục vẫn còn khá nhiều học sinh, ai cũng mặc áo thun tay ngắn chạy tán loạn. 

Lương Tự cười: "Lát nữa cho em mở mang chút."

Họ chơi khoảng hơn nửa tiếng, hầu như chỉ có cậu ghi bàn. Cô đã từng thấy cậu chơi bóng bàn, có vẻ như chỉ cần không phải học hành thì không có gì mà cậu không biết làm. Trước khi trời tối, cậu dắt cô đến tiệm net chơi game rồi đi ăn đồ xiên nướng, lúc về đã là bảy giờ.

"Sau này không có gì làm cũng đừng ngồi lì trên ghế." Dắt cô tới đầu ngõ, cậu nói, "Biết không?"

Dư Thanh chỉ cười tủm tỉm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!