Chương 15: (Vô Đề)

Lương Tự nhìn cô đi xa mới bước về lớp trong tiếng chuông.

Hầu như chẳng có ai ngồi học trong tiết tự học, người trước người sau châu đầu với nhau tán dóc. Đến tận khi chủ nhiệm lớp bước vào, âm thanh mới ngừng lại, mọi người không dám thở mạnh, giả vờ nghiêm túc lật sách.

Trần Bì vừa nghe nói tuần sau phải thi thì héo queo.

Cậu chàng nằm thừ ra bàn như cá chết, giáo viên đi rồi mới trượt thẳng người xuống, nghiêng đầu ra sau bàn của Lương Tự, mắt nhìn nghiêng.

"Sao mày có thể bình tĩnh tới vậy?" Trần Bì đang hấp hối.

Lương Tự nhướng mi, lấy từ trong túi quần ra một chiếc máy nghe nhạc cao cấp giống với máy MP4. Cậu mua nó với giá rẻ ở cửa hàng đồ cũ vào năm ngoái, lúc chán thì có thể chơi game hoặc xem ảnh. 

Cậu đeo tai nghe nghe nhạc, trực tiếp cách ly với Trần Bì.

Trần Bì bị lơ nên bày ra vẻ mặt sưng sỉa, sau đó ngẩng đầu lên, quay ra sau nhìn vào màn hình của Lương Tự. Lương Tự ngồi một mình ở hàng cuối cùng ở cửa sau, Trần Bì chui tọt từ dưới gầm bàn lên ngồi cạnh cậu.

"Nói tao nghe coi." Trần Bì thì thào như tên trộm, "Tối qua mày ra tiệm net tải được nhiều không?" 

Lương Tự lười nhác cười: "Bao la."

Ở độ tuổi đó của họ, ngoài trốn học và lên mạng, còn có mối tình đầu và hormone. Mỗi người ấp ủ lý tưởng cao cả là kiếm thật nhiều tiền và chí lớn muốn thay đổi thế giới, để rồi trong những tháng ngày gió khẽ lướt qua, trong ánh mắt là làn váy của cô gái mình âm thầm muốn tỏ tình.

Dạo này nhiệt độ ở thôn Tiểu Lương bắt đầu tăng lên.

Vào tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ, Phương Dương bận rộn ôn tập cho kỳ thi, chuyến đi đến Dương Thành đã bàn bạc trước đó với Dư Thanh đành tan vào mây khói. Chiều chủ nhật, Dư Thanh đang ngồi xem tivi.

Từ Tranh đóng vai Trư Bát Giới đang giận dỗi với Tiểu Long Nữ.

Bà ngoại ngoài sân gọi cô đi chợ cùng, Dư Thanh tắt tivi rồi chạy ngay ra ngoài. Khu chợ vẫn không có gì thay đổi, người già lẫn trẻ em qua lại trên con đường ráng chiều trải dài. 

Thẩm Tú đã thấy hai bà cháu từ xa.

"Bác muốn lấy rau nào." Thẩm Tú bước ra khỏi sạp, nói với bà ngoại, "Con lấy cho bác."

Bà ngoại cười nói: "Dạo này bán buôn thế nào?"

Hai người phụ nữ đứng một bên trò chuyện một lúc, Dư Thanh đứng đó thấy chán vô cùng. Thẩm Tú gọi Lương Vũ trong nhà ra chơi với cô, cô nhóc dắt cô vào sân, cho cô xem quyển tập vẽ tranh của mình. Dư Thanh nhìn xung quanh, không thấy ai khác.

"Anh em không ở đây à." Cô dùng câu trần thuật.

Lương Vũ "Dạ" một tiếng: "Ổng đi Dương Thành rồi."

Cô bé lật ra bức tranh đẹp nhất mà mình đã vẽ, là một bức ký họa mấy cô bạn đang cùng nhau vẽ báo tường trên bảng đen. Dư Thanh thu lại ánh mắt, nghiêm túc nhìn tranh rồi đưa ra vài ý kiến, cô bé ghi hết từng ý kiến một vào sổ tay.

Dư Thanh bỗng nhớ tới Lục Nhã.

Hồi nhỏ cô cũng thế này, lần nào vẽ xong cũng sẽ rất hồi hộp chờ Lục Nhã lên tiếng. Lần tàn nhẫn nhất là một bức tranh cô dành cả ngày để vẽ bị Lục Nhã chê là vô dụng rồi bị xé tan tành, mà Dư Tằng thì chưa bao giờ hỏi đến những chuyện này.

"Chị Dư Thanh?" Lương Vũ nghiêng đầu nhìn cô.

Đôi mắt to long lanh của cô bé ập đến, Dư Thanh bước ra khỏi ký ức. Cô nhìn ra cửa, đoán có lẽ bà ngoại và Thẩm Tú đã nói chuyện xong, đứng dậy chuẩn bị về.

Lương Vũ ra ngoài cùng cô, hết than ngắn lại thở dài.

"Sao vậy?" Dư Thanh không kìm được mà hỏi.

"Tuần sau là không được thoải mái như hôm nay nữa." Lương Vũ gục đầu xuống, "Lê dưới nhà ông nội em tới mùa thu hoạch, anh hai với em phải về đó phụ, bảo đảm vừa mệt vừa phải phơi nắng." Nói xong thì ngửa mặt lên trời, bất lực "A" một tiếng dài.

Ngoài sạp hàng, Thẩm Tú đã chất một túi rau củ to đùng cho bà ngoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!