Chương 11: (Vô Đề)

Hôm đó Thẩm Tú không ở sạp rau, mà đi đến thôn nào đó để viếng chùa và đi lễ Phật cùng vài người phụ nữ trong trấn. Lúc Dư Thanh thức dậy, Lương Vũ đang ngủ nướng.

Cô thay quần áo ra ngoài, Lương Tự đang ngồi xổm ở cửa nhà hút thuốc.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu lại nhìn, Dư Thanh đã đi tới. Trên đường không nhiều người lắm, cũng rất ít người đến sạp mua đồ ăn. Lương Tự đứng dậy, tay phải đang cầm điếu thuốc rũ xuống.

"Không ngủ thêm nữa?" Cậu hỏi.

Dư Thanh "Ừm ừm" lắc đầu: "Mình về nhà."

Lúc đó một bà cụ ghé vào sạp rau.

"Cậu qua đó xem đi." Cậu hất cằm, "Tôi vào lấy đồ đã."

Lương Tự nói xong thì đi vào ngay, Dư Thanh lo lắng lề mề đi đến sạp hàng. Bà cụ lấy một nắm rau xanh đặt lên cân, tay sờ quả cà chua. 

"Này bao tiền một cân?"

"Hai tệ tám." Lương Tự nói.

Dư Thanh nghiêng đầu sang nhìn, cậu cầm túi gì đó trong tay. Bà cụ đi rồi, Lương Tự đưa đồ trong tay cho cô, Dư Thanh chưa kịp cúi đầu nhìn, giọng cậu đã vang lên.

"Bây giờ còn đau bụng không?"

"…" Không cần nhìn nữa rồi.

Ánh mắt Dư Thanh trốn tránh, cô mất tự nhiên gãi mặt. Dư Thanh thì thầm tiếng "Cảm ơn" rồi đi về ngay, không hề quay đầu lại nhìn. Lúc đi ngang qua sạp rau phía trước, bước chân hơi dừng lại.

Một người đàn ông nhặt một củ khoai tây, ném vào một người phụ nữ.

Xung quanh không ai đến khuyên nhủ, cô thấy người phụ nữ đó cúi đầu, tiếp tục đi lùi vào sạp mà không nói một lời. Dư Thanh đi được thêm vài bước rồi dừng chân hẳn, cảnh tượng này khiến cô sợ ngây người. Một hai phút sau, có người ở sạp đối diện đến khuyên bảo.

Người phụ nữ đó vâng vâng dạ dạ, trông vô cùng đáng thương.

Cô bỗng nhớ tới một buổi tối ba tháng trước, cô tan học về nhà như mọi ngày. Tay vẫn chưa kịp ấn chuông cửa, đã nghe thấy tiếng Lục Nhã và Dư Tằng đang cãi nhau trong nhà. Dạo đó họ rất dễ cãi nhau, Lục Nhã hở ra là đòi ly hôn, một lần nọ Dư Tằng cũng lớn tiếng, làm cô khiếp sợ.

Dư Thanh không thể chịu nổi những tháng ngày thế này được nữa.

Tối đó cô thực sự không muốn vào trong, một mình lang thang trên phố đến ga xe lửa. Cô muốn bắt xe đến nhà bà ngoại, nhưng đến chỗ mới phát hiện ra trong túi không có tiền. Lúc đền quầy bán vé, nghe thấy có người nói đi đến thôn Tiểu Lương, cả người cô như sống lại. 

Cuối cùng người đàn ông không đánh người phụ nữ đó nữa.

"Sao đứng đây?" Lương Tự hỏi.

Cậu bỗng xuất hiện bên cạnh, Dư Thanh hết cả hồn. Cô quay đầu lại, thấy người phụ nữ bị đánh không nói lời nào, chỉ nhặt thức ăn dưới đất lên, cô nhìn thẳng vào người đàn ông béo mập mình trần bên cạnh.

Cô lẩm bẩm mấy chữ trong miệng, cậu không nghe rõ.

"Cậu nói gì?" Lương Tự hỏi.

"Quạ nào chẳng đen, trên đời đàn ông nào chẳng xấu xa như nhau."

Lương Tự: "…"

Lúc nói câu đó cô không nghĩ gì nhiều, lúc nhận ra rồi, mới thấy vẻ mặt của cậu có hơi kỳ lạ. Dư Thanh ngượng ngùng mím môi, giơ túi lên, đôi mắt cũng ngước nhìn lên.

"Mình đi đây." Cô nói.

Lương Tự nheo mắt nhìn cô đi xa, rồi mới chậm rãi cười cười quay về nhà. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!