Chương 49: (Vô Đề)

Nửa đêm.

Đến giờ giao ban tuần tra ở thành Trường An.

Đội trưởng đến nhận ca thấy trong đội có một gương mặt xa lạ, hơn nữa lại mặc quan phục của Công Bộ, cũng không phải Kim Ngô Vệ, liền hỏi nàng:

"Ngươi là ai?"

Vị Đội trưởng này họ Triệu tên Hồi, trước đó từng gây khó dễ cho Thẩm Nghịch, bị Thẩm Nghịch dùng tài ăn nói khiến cho á khẩu không trả lời được.

Tằng Khuynh Lạc dứt khoát ném một nội hạch kim loại của dị thú vừa mới bắt được vào thùng chứa đầy thủy ngân của bộ phận điện dung, dùng mu bàn tay lau dầu máy trên mặt, không nói một lời liền rời đi.

Triệu Hồi nhìn chằm chằm bóng lưng nàng một lúc lâu, quay lại hỏi cấp dưới: "Rốt cuộc nàng là ai vậy?"

Binh lính bẩm báo: "Hình như là người của Công trình tư."

"Người của Công trình tư đến đây giết dị thú, không muốn sống nữa sao?"

Trong đội ngũ có người nói thầm một câu: "Tiểu nương tử rất lợi hại."

"Cũng không thể tùy tiện để một người như nàng giết dị thú chứ, nếu có mệnh hệ gì, bị đổ thừa thì sao?"

Triệu Hồi vốn là người của Lý Chử, sau khi Lý Chử bị đuổi khỏi kinh thành lưu đày đến Lan Lăng, cây đổ bầy khỉ tan, việc thăng chức giáo úy của hắn cũng bị gác lại. Đúng vào lúc tiền đồ mờ mịt không lối thoát, thuộc hạ của Thẩm Nghịch lại còn gây thêm phiền phức.

Lý Chử bị lưu đày, chuyện này đúng là do Thẩm Nghịch gây ra, Triệu Hồi dù sao cũng không vừa mắt người của Công trình tư.

Đến bắt giết dị thú sao?

Triệu Hồi cười lạnh.

Chuyện nguy hiểm như vậy, chỉ cần sơ sẩy một chút là bị dị thú gi. ết ch. ết, vậy thì không liên quan đến bất kỳ ai........

Đêm khuya, sông Đào bảo vệ thành chìm trong tĩnh mịch.

Nơi xa, ánh đèn dầu trải trên mặt nước đen kịt, giống như một vệt sáng bẩn thỉu. Những quầng sáng đèn màu lấp lánh mệt mỏi nhấp nháy, rất nhanh bị một chiếc thuyền hoa cũ kỹ phá vỡ.

Từ thuyền hoa vọng lại từng đợt tiếng cười say sưa, có người ngâm nga thơ ca ca ngợi tương lai tươi sáng, cuộc sống mơ màng giữa bóng tối mịt mùng.

Trên lưng Tằng Khuynh Lạc toàn là máu và dầu máy chảy ra, trên trán cũng bị rạch một vết thương đáng sợ.

Những máy móc sư ở trong thành này rất bận rộn, vội vàng giúp những khách nhân vung tiền như rác tháo dỡ cơ thể máy móc. Nàng không có nhiều tiền như vậy, cũng không hẹn được những người giàu có.

Không muốn lại đi làm phiền Tiểu sư tỷ, tạm thời tìm một chỗ nghỉ ngơi, tỉnh dậy chắc sẽ ổn thôi.

Trước đó, có một thứ cần phải xử lý.

Chiếc hộp đựng sâu nhiều chân bị dính không ít vết máu và vết bẩn.

Rõ ràng là đồ mới tinh, nhìn qua đã tàn tạ không chịu nổi.

Dành dụm một thời gian tiền bạc, sợ tay mình chậm còn cố ý nhờ người đặt hàng trước, vất vả lắm mới mua được món quà, lại mất đi lý do để tặng.

Nàng thật ngốc, cho rằng sự thân thiết nhất thời chính là tình yêu chung thủy.

Còn nghĩ dùng món đồ chơi mà đối phương thích để lấy lòng.

Nàng tuy cả đời bấp bênh, nhưng cũng muốn thử nắm giữ chút chân tình.

Ở Đế quốc khách điếm trong lúc vô tình gặp được cảnh ái muội trong phòng Đệ Ngũ Khuyết, nàng đã biết người đó có bạn, nhưng vẫn ôm chút hy vọng, cho rằng chỉ là nhất thời vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!