Chương 37: (Vô Đề)

Giờ Tý, trước cửa Thái Y Thự.

Đậu Toàn Cơ trong lòng Phòng Phán đã hôn mê, tính mạng nguy kịch, thuộc quan của Thái Y Thự vẫn giả vờ ngớ ngẩn để từ chối.

"Thật sự là, ngài vào cũng vô dụng thôi, bên trong toàn là binh lính Kim Ngô Vệ bị thương nặng, các đại phu bận đến chân không chạm đất, e là không rảnh lo cho người khác."

"Không rảnh lo cho người khác? Cùng là quan sai của cung vua, sao chúng ta lại thành người khác?"

Phòng Phán biết người này đang lấy cớ thoái thác.

Thái Y Thự là nơi do triều đình thành lập chuyên để khám bệnh cho các loại quan lại, bên trong có Y Học Viện, cũng là y quán lớn nhất trong hoàng thành, các khoa phòng khám bệnh, y thuật và phòng phẫu thuật đều đầy đủ, các loại quan lại đến đây khám bệnh đều được miễn phí.

Phòng Phán tối nay xem như đã hiểu, trong mắt Thái Y Thự, người của Lệ Cảnh Môn e là không nằm trong số "Các loại quan lại" này.

Lệ Cảnh Môn chuyên làm việc cho Thiên tử, là con dao dơ bẩn và hung hãn nhất của Thiên tử, những việc đắc tội với người đều do họ làm.

Lâu dần, tiếng xấu vang xa, triều đình trên dưới đều vừa sợ hãi vừa căm ghét họ.

Ngày thường đi làm nhiệm vụ thì không ai dám gây khó dễ, nhưng đến lúc liên quan đến tính mạng, bị người ta lấy cớ thoái thác, không muốn khám chữa bệnh, Phòng Phán đương nhiên cũng hiểu là do tiếng xấu gây ra.

Thái Y Lệnh tiền nhiệm của Thái Y Thự chính là bị Lệ Cảnh Môn điều tra.

Vị Thái Y Lệnh đó rất có uy danh ở Thái Y Thự, lúc bị bắt đi, các thuộc quan của Thái Y Thự quỳ xuống cầu xin, cũng không thể lay chuyển Lệ Cảnh Môn.

Trùng hợp thay, lúc đó điều tra vụ án của Thái Y Lệnh chính là Môn chủ Lệ Cảnh Môn Hàn Phục và Đậu Toàn Cơ.

Mà thuộc quan đang chặn cửa không cho họ vào lúc này, cũng ở trong đám người quỳ cầu xin lúc đó.

Hiện tại Môn chủ không biết đi đâu, Đậu Toàn Cơ thì miệng không ngừng trào máu, hơi thở thoi thóp.

Thuộc quan kia vẫn giữ vẻ nho nhã lễ độ chặn ở cổng lớn, nhất quyết không cho họ vào, khóe miệng nhếch lên nụ cười, hai hàng ria mép rung rung.

"Chi bằng hai vị đi tìm y quán khác có lẽ sẽ nhanh hơn. Nhìn xem......"

Thuộc quan đó rướn cổ nhìn mặt Đậu Toàn Cơ đang trắng bệch.

"Không được đại phu chữa trị, e là không sống được bao lâu."

Y quán lớn gần chợ phía đông nhất chính là Thái Y Thự, giờ phút này lại phải đi chỗ khác, chưa nói đến việc nửa đêm có tìm được y sư máy móc giỏi hay không, Đậu Toàn Cơ còn có thể cầm cự được bao lâu cũng không biết.

"Khụ ——"

Đậu Toàn Cơ trong lòng nàng yếu ớt ho ra một bãi máu.

Phòng Phán không nói một lời, người hơi nghiêng về phía trước, muốn xông vào.

Thuộc quan kia là quan văn, bị khí thế của Phòng Phán dọa sợ, lập tức kêu lớn.

Lý Tư đang ở trong viện giúp thuộc hạ chữa trị nghe thấy tiếng động.

"Chuyện gì?"

Lý Tư hỏi y sư máy móc của Thái Y Thự.

Y sư "Ha" một tiếng, có chút hả hê nói: "Ngoài cửa có hai nữ quan của Lệ Cảnh Môn muốn đến trị thương, nhưng Tướng quân xem, Thái Y Thự toàn là thương binh của ngài, còn đâu sức mà lo cho họ?"

Lý Tư thấy hai vị y sư máy móc vây quanh một binh lính Kim Ngô bị đứt chân xem xét vết thương, rất thong thả, không thấy có vẻ gì là bận rộn.

Bị Lý Tư nhìn, một vị y sư rời đi, giả vờ vội vàng đi lấy thuốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!