Chương 23: (Vô Đề)

Sau khi Biên Tẫn xác định Thẩm Nghịch không bị thương nặng, sự căng thẳng trong suy nghĩ của nàng dần giảm bớt, sự tập trung cao độ do phản ứng theo bản năng vừa rồi cũng tan biến.

Cảm giác tê dại do tiếp xúc da thịt lại bắt đầu quấy rối, hoàn toàn không đúng lúc, từ gò má và cổ dán vào nhau chậm rãi cọ xát vào ngực nàng, cọ ra một cảm giác khô nóng, đôi mắt nhất thời mất tiêu cự, nàng vô thức khó nhịn c. ắn môi dưới.

Thẩm Nghịch giơ tay lên, muốn dùng thiết bị khâu vết thương được cấy dưới đầu ngón tay để băng bó đơn giản cho Biên Tẫn.

Nàng không thực sự thích kiểu người cơ giới hóa bản thân quá sâu, nhưng là một máy móc sư, một số cải tiến cần thiết có thể nâng cao hiệu suất. Ví dụ như máy quét lòng bàn tay, ví dụ như thiết bị khâu vết thương ở đầu ngón tay.

Thấy Thẩm Nghịch giơ tay, Biên Tẫn hoàn toàn không nghĩ đến việc khâu vết thương, chỉ sợ bị chạm vào sẽ lại sinh ra cảm xúc kỳ lạ, hai tay đẩy ra, trực tiếp đẩy Thẩm Nghịch ra ngoài.

Thẩm Nghịch: ??

Tầm nhìn quay cuồng một trận, khi ổn định lại, Thẩm Nghịch phát hiện mình đang nằm an ổn trên một tấm bạt mềm mại chắc chắn của một quán rượu.

Biên Tẫn ở đằng xa quay đầu đi, không nhìn thấy biểu cảm của nàng.

Vừa rồi còn mạnh mẽ ấn người ta vào ngực không cho động, bây giờ lại trực tiếp ném ra ngoài đúng không?

"Khụ khụ khụ......"

Khi Tằng Khuynh Lạc hoàn hồn, phát hiện mình được Đệ Ngũ Khuyết ôm đến một cửa hàng nước đường cách đó 10 mét.

Cửa kính của cửa hàng nước đường bị dư chấn của tiếng nổ vừa rồi làm vỡ tan, rơi xuống người Tằng Khuynh Lạc và Đệ Ngũ Khuyết đầy mảnh vụn.

Sau vụ nổ "pháo hoa" điện tử long trọng này, chất làm lạnh, chất dẫn điện và các loại dầu động cơ hỗn hợp nhanh chóng bốc hơi, bám vào không khí một mùi lưu huỳnh và kim loại xộc vào mũi.

Tằng Khuynh Lạc khó chịu che mũi ho khan, đồng thời tìm kiếm bóng dáng Biên Tẫn.

"Đại sư tỷ của ta đâu?"

Đệ Ngũ Khuyết phủi bụi trên người, cằm hất lên, "Ở kia."

Tằng Khuynh Lạc thấy Biên Tẫn nhảy đến sân thượng một quán chè, rút một chiếc ô che nắng lớn, dùng ô để giảm xóc khi di chuyển giữa các tòa nhà.

Còn Thẩm Nghịch thì tao nhã khoanh hai chân thon dài, nằm trên tấm bạt, đang cầm máu cho trán.

Thẩm Nghịch có một loại cảm giác lười biếng độc đáo.

Người có tâm thái tốt có thể làm được "Thái Sơn sập trước mặt mà sắc không đổi, nai chạy bên trái mà mắt không chớp". Thẩm Nghịch dứt khoát không có thứ tâm thái đó, Thái Sơn sập thì nàng ngủ, nai xuất hiện thì cưỡi đi.

Lúc này tiếng nổ vẫn còn vang vọng, nàng ngã ở đâu thì dựng trại ở đó.

Sau khi cầm máu xong lại chậm rãi xịt một lớp sương chống thấm nước.

Khi nàng đang chải tóc, Tằng Khuynh Lạc và Đệ Ngũ Khuyết chạy đến dưới mái hiên, Tằng Khuynh Lạc hỏi nàng: "Tiểu sư tỷ, ngươi không sao chứ?"

Ánh mắt Thẩm Nghịch nhìn về hướng Biên Tẫn rời đi, "Không sao, chỉ bị trầy xước chút da."

Có chút không vui.

Sư tỷ cảm thấy nàng không ứng phó được chút chuyện nhỏ này sao? Còn phải giống như chăm sóc hài tử, đưa nàng đến nơi an toàn?

Đệ Ngũ Khuyết: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, Kim Ngô Vệ đến sơ tán đám đông, Đội trưởng dẫn đầu ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghịch một cái.

Thẩm Nghịch xoay người từ mái hiên xuống, rút ra một chiếc côn màu bạc nói với Tằng Khuynh Lạc và Đệ Ngũ Khuyết: "Vừa đi vừa nói chuyện."

Ba mươi phút trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!