Mấy ngày nay, ký ức của Biên Tẫn có chút vấn đề, lại đột nhiên lần nữa đánh mất đoạn ký ức bị phong cấm ba năm kia dài đến mấy canh giờ, dù đã thuyên giảm, vẫn cứ lặp đi lặp lại, thật phiền phức.
Vùng cấm ký ức sớm đã được giải trừ, không nên xuất hiện tình trạng như vậy mới đúng. Thẩm Nghịch mặt mày đen lại, khó chịu nói: "Chỉ sợ là kỹ thuật của người kia không tinh, còn nhất định phải ra tay, xót lại một chút chương trình lưu manh ở lại trong mô
-đun của ngươi, ảnh hưởng tới ký ức."
"Kỹ thuật của người kia không tinh" đương nhiên là chỉ mẫu thân trên danh nghĩa sinh học của nàng, Thẩm Phù Tô.
Thẩm Phù Tô thời gian này không ít lần gửi bái thiếp đến Song Cực Lâu, muốn gặp Thẩm Nghịch một mặt, đều bị Thẩm Nghịch làm ngơ.
Biên Tẫn nói nhân sinh của nàng ấy từ khi gặp Thẩm Nghịch mới bắt đầu, Thẩm Nghịch thì cảm thấy nhân sinh của mình hoàn toàn chỉ thuộc về Biên Tẫn.
Biên Tẫn là lão sư của nàng, thê tử, cũng là người duy nhất chỉ dẫn nàng vào thế giới tinh thần, là gia đình.
Một mẫu thân hoàn toàn xa lạ, dư thừa lại nực cười.
Thẩm Nghịch không muốn gặp Thẩm Phù Tô đương nhiên không chỉ có điểm ấy.
Thẩm Phù Tô trong lòng nàng chính là một kẻ buôn người từ đầu đến cuối, còn là một kẻ ngấp nghé bảo bối của nàng. Ngày thường lười nhắc đến người này, gần đây ký ức Biên Tẫn dao động, lại làm cho nàng nhớ tới chuyện dụ bắt Hắc khối Rubik phiền lòng kia, một khi có cơ hội liền không nhịn được mà nói vài câu.
Vào đêm.
Lại một lần nữa tinh tế xem xét mô
-đun của Biên Tẫn, có chút manh mối, nhưng không muốn làm xáo trộn hệ thống hoàn mỹ độc nhất vô nhị do Thẩm Nghịch chế tạo cho Biên Tẫn. Càng nghĩ, Thẩm Nghịch dự định thông qua mô
-đun liền cành tiến vào thế giới cảnh trong mơ của Biên Tẫn xem một chút. Nếu như có thể thông qua tiềm thức khai thông để chữa trị, vậy thì không gì tốt hơn.
Lần nữa tiến vào thế giới cảnh trong mơ của Biên Tẫn, Thẩm Nghịch cuối cùng không còn là hình tượng tiểu hài tử nữa.
Thân hình không khác gì so với thế giới thực, khuôn mặt phản chiếu trong nước thậm chí còn lộ vẻ thành thục và quyến rũ hơn.
Thẩm Nghịch nhìn xuống bóng mình dưới nước, càng ngắm càng thấy đẹp.
Xem ra những ngày cố gắng trên giường tre không hề lãng phí.
Biên Tẫn cuối cùng cũng coi nàng là một người trưởng thành đàng hoàng.
Bước qua tận thế, cảnh trong mơ của Biên Tẫn cũng có sự thay đổi rõ rệt.
Khu rừng mê hoặc từng khiến Thẩm Nghịch lạc lối, nơi chuyên dùng để mê hoặc lòng người, phòng tuyến tâm lý đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một khu rừng cây tràn đầy sức sống.
Đang là đầu xuân, trong rừng cây vừa trút xuống một trận mưa, vạn vật trong trẻo và tươi đẹp.
Những cây nấm nhỏ ẩn mình dưới lớp lá rụng, nghe thấy tiếng bước chân, nhao nhao lộ ra ánh mắt hiếu kỳ, nhìn trộm vị khách quen thuộc đến thăm. Khi chạm ánh mắt với Thẩm Nghịch, những cây nấm lập tức "hưu hưu hưu" trốn trở lại, chỉ còn lại âm thanh xào xạc của lá khô.
Xuyên qua khu rừng, trước mắt là mặt hồ băng tuyết đã tan một nửa, giữa hồ có một người đang ngồi trong đình.
Thẩm Nghịch liếc mắt liền nhận ra đó là bóng lưng của Biên Tẫn, nhưng lại không giống với phong cách áo trắng thanh lãnh mà nàng thường thích.
Trong đình, Biên Tẫn mặc áo đỏ như lửa, váy dài quét đất, là một chấm phá chói mắt giữa khung cảnh thiên địa lạnh lẽo và se lạnh của đầu xuân.
Thẩm Nghịch chần chừ gọi: "Phu nhân?"
Biên Tẫn chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt híp lại thành hai đường chỉ, đầu ngón tay miễn cưỡng vân vê bầu rượu giữa không trung, đôi môi đỏ mọng che giấu men rượu, bên môi nở nụ cười.
Rõ ràng là Biên Tẫn, nhưng trên người nàng lại có thêm một phần lười biếng và phóng túng hiếm thấy, không nói một lời nào, đã có đủ loại kiều diễm vây quanh thân thể.
Hô hấp của Thẩm Nghịch hơi ngừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!