Vừa mới bước chân vào Viện bảo tàng Thành Phòng, Thẩm Nghịch đã không mấy ngạc nhiên khi hai tai lập tức ngập tràn những âm thanh ồn ào náo động, xôn xao.
Tĩnh An hầu năm xưa giờ đã là Phụng quốc công, ngay cả Thánh thượng cũng gọi nàng là "Thân phong", những danh xưng như "Cây trạng nguyên người" cũng không thể theo kịp bước chân của nàng. Mắt thấy lại sắp đến Đoan Dương, trong thành nóng bức không nói, trước cổng Phủ quốc công thì xe ngựa tặng lễ chắc chắn sẽ dài dằng dặc, đến lúc đó khó tránh khỏi những lời bàn tán xôn xao.
Thế lực trong kinh sư đang được thanh tẩy, các vấn đề ngấm ngầm ngày một gay gắt, Thẩm Nghịch nhất định lại là nhân vật trung tâm quan trọng nhất trong vòng xoáy này.
Thẩm Nghịch thực sự không thích không khí trong thành Trường An, liền kéo Biên Tẫn chạy trốn như chạy nạn lên Song Cực Lâu để tránh đầu sóng ngọn gió.
Mái nhà tan tành được vá víu lại, hành lang đổ nát lại một lần nữa tràn đầy sức sống.
Song Cực Lâu dưới tay Biên Tẫn và Thẩm Nghịch đã rửa sạch bụi bặm ngày xưa, một lần nữa sừng sững giữa trời đất.
Phòng viện trước đây đều được giữ lại, những đồng môn năm xưa nghe tin vui, từ bốn phương trời trở về tề tựu.
Song Cực Lâu mới dần dần khôi phục lại chút náo nhiệt, còn Biên Tẫn, vị Trấn Bắc Đại tướng quân triệt để "cởi giáp về vườn" đương nhiên là Chưởng môn của Song Cực Lâu.
Trong môn có mấy vị đồ tôn mới được thu nhận, mấy tiểu hài nhi vừa mới nhập môn nói là tiểu đồ tôn của Song Cực Lâu, kỳ thực là những cô nhi được Biên Tẫn thiện tâm thu nhận, còn chưa kịp truyền dạy bản lĩnh gì, đến cả quy củ cũng chưa học hết, vậy mà mỗi lần thấy Biên Tẫn liền lanh lẹ mở miệng gọi một tiếng "Sư tôn" đầy thành thạo.
Ngày nọ, Thẩm Nghịch đi đến cửa sơn môn để ký nhận tài liệu, vừa lúc gặp mấy vị tiểu đồ tôn đi hái thuốc trở về, thấy nàng thì lập tức đứng thành một hàng, hành lễ ân cần thăm hỏi.
"Tiểu sư cô!"
"Tiểu sư cô sớm!"
Tiểu sư cô, nghe qua thì thấy bối phận kém hơn so với sư tôn, Thẩm Nghịch nhất thời không mấy tình nguyện.
Nhưng cẩn thận tính toán thì nàng đích xác là "Tiểu sư cô", nhìn đám tiểu đồ tôn với nụ cười đỏ ửng nóng hổi trên khuôn mặt rạng rỡ, Thẩm Nghịch gật đầu, mang theo một nụ cười trưởng thành chững chạc mà chính mình cũng thấy xa lạ, để cho đám tiểu đồ tôn lần sau gặp mặt nàng có thể tự động gọi theo xưng hào "Sư tôn phu nhân".
Vừa đến trước sơn môn, liền thấy các đệ tử canh giữ sơn môn đang ngăn cản một nữ nhân ngồi xe lăn.
Các đệ tử ngôn ngữ khách khí, nhưng động tác ngăn trở thì không hề nương tay.
"Nữ lang, ngài không có bái thiếp cũng không có lệnh của sơn môn, là không thể lên núi."
Nữ lang kia giống như nghe được chuyện tiếu lâm, cười nhẹ nói: "Xem ra cái Song Cực Lâu này đổi chủ nhân rồi, vẫn là nhiều quy củ như vậy. Lệnh của sơn môn? Bái thiếp? Các ngươi có biết con đường mà các ngươi đang đạp lên cũng là do ta xây?"
Các đệ tử đang muốn thỉnh giáo tôn tính đại danh của nàng, Thẩm Nghịch tiến lên phía trước, để cho bọn họ hỗ trợ vận chuyển tài liệu lên núi, ý là chuyện trước mắt cứ để nàng xử lý.
Các đệ tử kính cẩn tuân theo rời đi, trên con đường dài phủ đầy sương mù trong núi chỉ còn lại hai người họ.
Nữ nhân trên xe lăn có chút hứng thú nhìn vị máy móc sư số một của Đế quốc đã trấn áp Hắc khối Rubik.
"Lần đầu tiên ta được ở khoảng cách gần như vậy để đối mặt với ngươi, so với ta nghĩ còn trẻ và xinh đẹp hơn."
Đối phương khách khí với nàng, Thẩm Nghịch cũng tốt tiếng đáp lại: "Cố nữ lang hôm nay đến thăm, là có chuyện muốn nói với phu nhân của ta sao?"
Nữ nhân trên xe lăn đích thực họ Cố, chính là Cố Uyên.
Cố Uyên có chút ngạc nhiên: "Sao ngươi biết ta họ Cố?"
"Ta và ngươi tuy không tính là quen biết, nhưng chuyện cũ của Song Cực Lâu ta vẫn nghe phu nhân ta kể lại một chút. Nói ra thì, Cố nữ lang xem như là đệ tử đầu tiên của Song Cực Lâu."
Thẩm Nghịch này mở miệng một tiếng "Phu nhân", thật không biết chán, bất quá so ra thì Cố Uyên vẫn thích nói chuyện với người thông minh hơn.
Người thông minh có thể phân biệt được bạn thù, biết được lời gì nên nói, lời gì khiến người khó xử, lời gì lại có thể không nói ra.
"Ta không có việc gì muốn trò chuyện với phu nhân của ngươi." Cố Uyên nhìn Thẩm Nghịch, "Chỉ là muốn lên núi đi dạo. Nhưng ta không có thư mời cũng không chuẩn bị trước bái thiếp, đơn thuần là hứng khởi mà đến, không biết có tiện hay không."
"Chuyện có đáng gì, ta vừa vặn cũng muốn trở về, ngươi đi theo ta là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!