Chương 46: (Vô Đề)

Thẩm Nghịch mấy ngày nay ngủ không ngon, quầng thâm mắt nghiêm trọng, cũng lười trang điểm, tùy tiện đeo kính râm che bớt.

Khoác áo bào lên người, khăn vấn đầu và kính râm, dáng vẻ trẻ trung phóng khoáng lại uy nghiêm phi phàm, khiến các học sinh vô cùng kích động.

Thẩm Nghịch bước lên đài, xuyên qua kính râm, phát hiện khác với những gì mình tưởng tượng.

Tưởng rằng sẽ nhìn thấy những khuôn mặt lo lắng sốt ruột, không ngờ lại là những khuôn mặt si mê.

Thẩm Nghịch:......

Xem ra có chút coi thường trạng thái tinh thần của người trẻ tuổi hiện nay.

Không có lời mở đầu, Thẩm Nghịch trực tiếp chiếu một đoạn ký ức hình chiếu.

"Đây là chuyện thật ta gặp khi vừa đến Bắc Cảnh không lâu, mọi người cứ xem."

Trong hình chiếu, trong đêm tối mờ mịt, một bà lão quần áo rách rưới đáng thương chống gậy, khập khiễng bước về phía màn hình.

Phía sau bà lão là một con chó gầy trơ xương đi lại khó khăn.

Bà lão vừa đi vừa đưa bàn tay khô gầy về phía Thẩm Nghịch, giọng nói nghẹn ngào khó nghe.

"Quan gia...... Cho chút gì ăn đi......"

Thẩm Nghịch dừng video, hỏi mọi người: "Nếu các ngươi gặp tình huống này, sẽ xử lý thế nào?"

Một thiếu niên ngồi ở hàng đầu nhanh chóng trả lời: "Sẽ xem trên người mình có bao nhiêu lương khô. Nếu đủ, chia cho bà lão một ít cũng không sao."

Người bạn học lịch sự bên cạnh hắn cũng nói: "Trong hoàn cảnh khốn khổ như vậy, vậy mà còn không nỡ bỏ con chó, vẫn luôn mang theo bên mình, có thể thấy bà lão tâm địa lương thiện. Người như vậy sao có thể để bà ấy chết đói?"

Phía dưới vang lên tiếng bàn luận nhỏ, Thẩm Nghịch không đưa ra nhận xét, tiếp tục phát video.

Trong hình ảnh, Thẩm Nghịch quả thật lấy ra một chiếc bánh mì cứng, nói với bà lão: "Cái này cho bà. Bà lại đây lấy đi."

Bà lão dừng lại trong bóng tối, nắm chặt gậy, ngược lại cảnh giác với Thẩm Nghịch, vẫn chưa tiến lên.

Con chó cũng im lặng nằm bên cạnh bà lão, không nhúc nhích.

"Sao, từ bỏ sao?"

Vì là góc nhìn thứ nhất, không nhìn thấy mặt Thẩm Nghịch, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của nàng.

Trong giọng nói mang theo ý cười khoan dung, lại giống như cạm bẫy.

Bà lão run rẩy giơ tay lên, vẫy tay với nàng.

"Xin cầu ngươi, cho ta đi...... Ta và chó, sắp chết đói rồi......"

"Không sao, cứ đến đây, ta nói cho bà thì nhất định sẽ cho."

Thẩm Nghịch ném mạnh chiếc bánh mì lên không trung, "Bắt lấy."

Nhân lúc bà lão ngẩng đầu lên, hình ảnh chợt lóe, Thẩm Nghịch đột nhiên áp sát đối phương.

Khuôn mặt bà lão đột nhiên phóng to, hiện rõ trước mắt mọi người.

Đôi mắt bà ta vậy mà mất kiểm soát mà run rẩy dữ dội, trong kinh ngạc mang theo sự khô héo bị một sức mạnh nào đó hút cạn sinh mệnh, một lớp da bọc trên xương cốt không còn chút thịt máu nào, khuôn mặt phát ra âm thanh không giống người sống.

Cảnh tượng vô cùng khủ. ng bố này khiến hơn nửa số người ở Sùng Văn Quán kinh hãi, có người quay mặt đi hoặc che mắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!