Chương 41: (Vô Đề)

Thẩm Nghịch đi đến cổng lớn Lan Đài, thấy một phụ nhân mặc áo vải thô tay ngắn, dùng sức túm lấy tay áo Biên Tẫn, vừa khóc vừa kể lể cuộc sống thê thảm sau khi mất trượng phu, khuôn mặt xinh xắn ban đầu cũng vì biểu cảm vặn vẹo mà trở nên dữ tợn.

Phụ nhân kia như không đứng vững được, hai đầu gối khuỵu xuống, cố gắng kéo Biên Tẫn xuống.

Nhưng Biên Tẫn dù bị kéo thế nào, vẫn đứng thẳng như cây tùng, vững chãi không lay động.

Biên Tẫn nói thật: "Mô

-đun ký ức của ta bị tổn thương, mất đi ký ức ba năm đó. Trượng phu ngươi mất như thế nào, ta không nhớ rõ."

Phụ nhân kia hoàn toàn không tin.

"Sao có thể quên!" Phụ nhân trợn hai mắt, "Phu quân ta từng nói với ta, Biên Tổng đô đốc ngươi luôn luôn trí nhớ hơn người, đọc qua là nhớ, người sống sờ sờ chết trước mặt ngươi, ngươi vậy mà có thể quên? Huống hồ ta nghe nói ngươi chỉ bị thương ở cột sống, liên quan gì đến mô

-đun ký ức? Sao lại vô duyên vô cớ mất trí nhớ? Chẳng phải là vì trốn tránh trách nhiệm cố ý tìm cớ sao?

Biên Tổng đô đốc, sao ngươi có thể vô tình vô nghĩa như vậy!"

Nàng ta ra sức kéo tay áo Biên Tẫn, khớp xương tay kêu răng rắc, dùng sức đến phát run. Chiếc quan bào Lan Đài trắng tinh mềm mại bị nàng nắm chặt đến nhăn nhúm, dính một mảng bụi bẩn, ngay cả Thẩm Nghịch nhìn thấy cũng không khỏi nhíu mày.

Mà Biên Tẫn vốn sạch sẽ, hoàn toàn có thể một tay đẩy phụ nhân đang quấy rối này ra.

Nhưng nàng không làm vậy.

Biên Tẫn: "Ta cũng đang cố gắng chữa trị mô

-đun ký ức, nếu một ngày kia nhớ ra, nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích."

Phụ nhân kia khóc lóc om sòm nửa ngày, Biên Tẫn lại không nhanh không chậm ôn tồn đáp lại, khiến nàng ta càng thêm ngang ngược vô lý.

Phụ nhân nhìn về một hướng nào đó rồi khựng lại một nhịp.

Chi tiết này không thoát khỏi mắt Biên Tẫn.

Phụ nhân đột nhiên ngửa mặt lên trời khóc lớn, tiếng khóc kinh thiên động địa, tất cả thuộc quan Lan Đài đang làm việc đều bị tiếng khóc thu hút. Ngay cả những người dân thường đi ngang qua Lan Đài cũng tò mò nhìn vào.

Phụ nhân càng làm ầm ĩ, càng nhiều người vây xem nàng ta càng gào lớn hơn.

"Đáng tiếc phu quân ta vào sinh ra tử vì ngươi, lại chết không có chỗ chôn! Hàng trăm ngàn quân sĩ bỏ mạng nơi biên cương, chỉ có mình ngươi sống sót? Vì sao ngươi có thể sống một mình? Vì sao không cùng bọn họ chết ở Bắc Cảnh! Phu quân ơi, phu quân ơi ——"

"Nghe nói tình cảm của ngươi và trượng phu đã sớm tan vỡ, trước khi hắn ra tiền tuyến hai người đã sống riêng hơn một năm, bây giờ lại đến đây kêu oan cho hắn. Chu tẩu, nên nói ngươi là người tình thâm nghĩa trọng, hay là đầu bị cửa kẹp?"

Tiếng khóc khoa trương của Chu thị bị một câu nói nhẹ nhàng của Thẩm Nghịch đột ngột cắt ngang.

Nước mắt Chu thị còn đọng trên khóe mắt, ngơ ngác mở mắt nhìn về phía Biên Tẫn.

Bộ phi bào này thật sự rất bắt mắt, càng bắt mắt hơn là khuôn mặt không vướng bụi trần của nàng. Vóc dáng ngọc ngà tắm mình trong ánh mặt trời, trẻ trung thuần khiết, khiến Lan Đài vốn u ám càng thêm ảm đạm.

Chu thị cảnh giác hỏi: "Ngươi là......"

"Ta là ai, vì sao lại biết rõ chuyện của ngươi như vậy, đúng không?"

Chu thị vừa rồi còn làm ầm ĩ như cá gặp nước, từ lời nói của Thẩm Nghịch cảm nhận được áp lực, bất giác trở nên căng thẳng.

Thẩm Nghịch cầm thiết côn, vạch trần thủ đoạn của Chu thị.

Thấy nàng ta vẫn không buông tay áo Biên Tẫn, Thẩm Nghịch trực tiếp bật chế độ điện giật của thiết côn.

Chu thị hét "A" lên một tiếng thảm thiết, lập tức buông Biên Tẫn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!