Biên Tẫn đi rửa mặt, Thẩm Nghịch nhìn còn lại một điểm mực, liền vụng trộm trên giấy viết hai chữ, "Biên Tẫn".
Từng nét từng chữ hoàn toàn không có liền nét, tên mang theo hương hoa, Thẩm Nghịch không nhịn được khẽ ngửi lại ngửi.
Nghe nói sau đó, thiếu chủ Tê Sơn còn đến bái kiến Biên Tẫn vài lần nữa, muốn đơn độc bái phỏng Biên Tẫn, đều bị Biên Tẫn lấy đủ loại lý do khước từ. Đối phương không cam tâm, ở trong thành Trường An chặn đường nàng một lần, cũng không biết nàng nói lời nói tuyệt tình gì, người này sau đó mai danh ẩn tích, cũng không xuất hiện qua trong thế giới của Thẩm Nghịch nữa.
Thẩm Nghịch không hỏi Biên Tẫn về chuyện này, nhưng nàng cũng có thể đoán được phần nào. Với tính cách lạnh lùng như băng đá của Biên Tẫn, cả sư môn trên dưới đều kính sợ nàng, việc nàng thẳng thừng từ chối dứt khoát một kẻ dây dưa không buông, chắc hẳn đã khiến đối phương thề độc đến đời này không dám bén mảng đến gần.
Dù thế nào đi nữa, Biên Tẫn đã nói sẽ không thành hôn thì nhất định sẽ không cưới ai, giữ đúng lời hứa, điều này khiến Thẩm Nghịch vô cùng vui vẻ.
Tâm trạng phấn khởi, cộng thêm việc được Biên Tẫn yêu thương chiều chuộng, sự nhiệt tình chăm chỉ hiếm hoi trong con người Thẩm Nghịch cũng trỗi dậy.
Hiện tại, toàn bộ Đế quốc chỉ có Biên Tẫn và nàng là hai người sở hữu thiên phú cấp SS, nhưng dù cùng đẳng cấp, nàng lại giống như một Hỗn Thế Ma Vương, chế tạo ra thứ gì cũng chẳng ra hồn. Ngược lại, Biên Tẫn lại gánh vác trọng trách sư môn một cách xuất sắc, dần dần danh tiếng vang dội khắp kinh thành.
Mong muốn nhanh chóng trưởng thành, đuổi kịp bước chân Biên Tẫn, san sẻ gánh nặng cho nàng, Thẩm Nghịch không cần ai giám sát cũng tự giác luyện chữ, thậm chí còn chủ động xin phép đến thư viện đặc biệt dành cho máy móc sư để học tập.
Tiểu thiên tài vốn chẳng ham học hỏi bỗng dưng có chí tiến thủ, Biên Tẫn đương nhiên không thể từ chối. Nàng dạo quanh một vòng thành Trường An, tìm hiểu tất cả các thư viện dành cho máy móc sư, kết quả các kỳ thi đầu vào đều bị Thẩm Nghịch "phá đảo" hết.
Tuy nhiên, Thẩm Nghịch vẫn chưa thực sự hài lòng với những thư viện này, cuối cùng đành "chọn kẻ thấp nhất trong đám người lùn", miễn cưỡng chọn đại một nơi.
Viện trưởng thư viện đích thân đến tiếp đón hai sư tỷ muội, Biên Tẫn nói: "Sau này làm phiền ngài hao tâm tổn trí rồi."
Viện trưởng xem xong tác phẩm của Thẩm Nghịch thì khiêm tốn nói: "Không có gì, cùng nhau học tập, cùng nhau bàn luận."
Thẩm Nghịch cứ thế mà đi học ở thư viện.
Thư viện nằm ở phía bên kia thành Trường An, cách Song Cực Lâu một khoảng khá xa, Thẩm Nghịch thường ăn tối ở thư viện rồi mới về, giờ Ngọ cũng dùng bữa ngay tại nhà ăn của thư viện.
Biên Tẫn cũng bận rộn với công việc trong ngoài của môn phái, thường thì khi Thẩm Nghịch thức dậy nàng đã ra ngoài, đến khi nàng về thì Thẩm Nghịch đã ngủ say từ lâu.
Hai người sống chung dưới một mái nhà, nhưng lại trải qua những ngày tháng không thể gặp mặt.
Tiểu sư muội vốn dĩ luôn quấn quýt bên cạnh như hình với bóng bỗng dưng có việc riêng để làm, Biên Tẫn cũng mất một thời gian mới chấp nhận được việc hài tử này cuối cùng cũng đã trưởng thành.
Cùng lúc đó, nàng nhận được hóa đơn học phí từ thư viện, con số đắt đỏ đến mức khiến người ta phải líu lưỡi.
Nhị sư tỷ liếc nhìn bảng kê chi phí, "Chậc," một tiếng, cảm thán: "Bây giờ nuôi dưỡng một máy móc sư đúng là tốn kém bạc vàng. Đứa cháu ngoại nhà ta cũng có thiên phú máy móc, mà cũng chỉ mới là cấp A thôi, mỗi năm tiền vật liệu cung cấp cho hắn thôi đã phải 'giật gấu vá vai' rồi, huống chi tiểu sư muội lại còn là cấp SS, vật liệu nàng cần chắc chắn còn hiếm hoi hơn nhiều.
Thư viện này là nơi có hệ thống học tập máy móc sư cao nhất của Đế quốc, học phí cũng không dễ chịu chút nào....."
Biên Tẫn có chút đau đầu.
Chi tiêu hàng ngày của Song Cực Lâu vốn đã không ít, hiện tại Thẩm Nghịch cần học phí lại càng khiến chi tiêu tăng lên gấp bội.
Nhị sư tỷ: "Hay là, để tiểu sư muội tự học ở nhà đi, vật liệu các thứ có thể hạ thấp yêu cầu xuống một chút......"
"Không được." Biên Tẫn cắt ngang lời nàng, "Học phí ta sẽ nghĩ cách, thiên phú của A Diêu tuyệt đối không thể lãng phí."
Thẩm Nghịch vốn tưởng rằng mình đã tùy tiện chọn bừa một thư viện bình thường, đến khi nhập học mới phát hiện bạn học xung quanh ai nấy đều xuất thân không phú thì quý, giàu có, cách ăn mặc, tiêu xài đều cầu kỳ đến mức Thẩm Nghịch khó hiểu. Nhưng đến khi thư viện phát vật liệu hiếm, người khác có phần, nàng cũng có phần.
Khi ấy, nàng vẫn chưa hoàn toàn ý thức được giá trị của vật liệu quý hiếm, một lòng dồn hết tâm trí vào việc chế tạo máy móc cấp SS đầu tiên trong đời, vật liệu đắt đỏ đến mấy dùng hết lại xin lão sư, lão sư cũng chẳng hề do dự mà cấp phát cho nàng liên tục.
Đám bạn học xung quanh không khỏi cảm thán: "Song Cực Lâu các nàng có tiền như vậy sao?"
Vào một ngày mùa thu nọ, thư viện tổ chức cho học sinh đến xưởng máy móc phía nam để học tập, vừa đến nơi liền dị thú tấn công.
Giữa lúc người ngã ngựa đổ hỗn loạn, Thẩm Nghịch vội vàng trang bị lên cánh tay máy móc vừa mới chế tạo, chợt thấy Biên Tẫn từ trên trời giáng xuống, một roi quất nát đầu con dị thú.
Giữa vô vàn tiếng kêu la kinh hãi và những tiếng trầm trồ cảm thán chưa dứt, Thẩm Nghịch và Biên Tẫn đối diện nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!