Mùa xuân năm Trinh Quán thứ mười, tại đỉnh phía đông thuộc Song Cực Lâu.
Mùa xuân vạn vật hồi sinh, sau vài trận mưa xuân, những loại dược liệu quý hiếm trên núi đang bắt đầu nhú mầm.
Biên Tẫn tay cầm bản đồ do Thẩm Nghịch vẽ cho nàng năm ngoái, lên núi xem xét tình hình sinh trưởng của dược liệu.
Đỉnh phía đông dốc đứng, đặc biệt là sườn núi phía nam, nơi dược liệu quý sinh trưởng, lại càng ít người lui tới.
Băng giá vừa tan, vô số đóa hoa dại đã hé nở, khoe sắc rực rỡ, trải thảm khắp đỉnh núi.
Biên Tẫn chậm rãi bước đi, vừa thưởng ngoạn cảnh sắc đầu xuân tươi đẹp, vừa ngắm nhìn những đóa hoa dại xinh xắn, không nỡ hái, nhẹ nhàng vu. ốt ve chúng rồi tiếp tục đi, để dành cho Thẩm Nghịch nhìn thấy.
"Sư tỷ ——"
Giọng nói thiếu nữ trong trẻo của Thẩm Nghịch từ giữa núi sương mù quanh quẩn truyền đến.
"A Diêu?"
Ầm ầm ầm ——
Thẩm Nghịch cưỡi trên lưng một con thú cơ giới kỳ quái, dễ dàng vượt qua những tảng đá lởm chởm, nhảy đến trước mặt Biên Tẫn.
Thẩm Nghịch vỗ vỗ con thú cơ giới dưới thân, "Tọa kỵ mới tạo của ta."
"Ếch xanh?"
"...... Là cẩu cẩu, cẩu cẩu! Sư tỷ, ngươi mới bao nhiêu tuổi mà mắt đã kém thế này?" Tiểu thiếu nữ nhíu mày, vẻ mặt không vui lắm.
Biên Tẫn liếc nhìn con "cẩu cẩu" có vẻ như có thể tan ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào, ôm Thẩm Nghịch xuống đất.
"Lén lút lên núi thì thôi, sao còn dám cưỡi cái thứ mới chế tạo, vạn nhất bất cẩn ngã xuống núi thì làm sao?"
Thẩm Nghịch không phục, "Sao có thể ngã được chứ, ta dám ngồi lên nó chứng tỏ là ta đã thử nghiệm qua rất nhiều lần rồi mà."
"Lại lôi Nhị sư tỷ của ngươi ra làm thí nghiệm?"
Thẩm Nghịch nhớ lại cảnh Nhị sư tỷ ngã sưng mông, bĩu môi.
"Ngươi quá bận rộn, nếu không ta nhất định sẽ kéo ngươi làm thí nghiệm."
Nghe Thẩm Nghịch oán giận, Biên Tẫn mới nhớ ra, gần đây quả thực rất bận, không có ở nhà.
Sau khi sư tôn qua đời, gánh nặng của toàn bộ Song Cực Lâu đều dồn lên vai nàng, việc lớn việc nhỏ trong sư môn đều cần nàng xử lý.
Vừa rồi nàng mới thay sư tôn đến Tê Sơn để tham dự lễ tiễn đưa năm năm, ba ngày trước vừa trở về, lại nghe nói về chuyện đệ tử ngoại môn ức hiếp đồng môn tái diễn nhiều lần, cấm đoán mãi không dứt, nàng đành đích thân đến ngoại môn điều tra, bảo vệ tiểu sư muội ngoại môn vừa nhập môn, chỉnh đốn môn quy, trừng phạt nghiêm khắc những kẻ phạm tội.
Mỗi lần đến đêm khuya mới trở về phòng, khi đó Thẩm Nghịch đã ngủ.
Biên Tẫn xoa xoa đầu nàng.
"Xin lỗi, gần đây hơi bận rộn chút."
Thẩm Nghịch: "Sư tỷ ngươi lần nào cũng vậy, xin lỗi thì nói rất nhanh, quay đầu lại vẫn cứ xin lỗi."
Biên Tẫn: "Trong lòng ngươi, sư tỷ của ngươi là người như vậy sao?"
Thẩm Nghịch kéo tay áo nàng, "Trừ phi hôm nay ngươi dẫn ta đi Vọng Thiên Nhai, ta sẽ chọn lọc mất trí nhớ một chút."
Vọng Thiên Nhai là nơi hiểm trở nhất của đỉnh phía đông, đồng thời cũng là nơi có cảnh đẹp nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!