Chương 15: (Vô Đề)

Khi Biên Tẫn xoay người rời đi, Thẩm Nghịch tách khỏi Đệ Ngũ Khuyết.

Thẩm Nghịch: "Đệ Ngũ nữ lang, ngươi quên rồi sao, ta đã thành thân, không tiện ôm ấp."

Đuôi mắt Đệ Ngũ Khuyết hơi cong lên, khuôn mặt xinh đẹp rất có phong tình, lại mang khí chất dứt khoát của võ tướng, nghe Thẩm Nghịch nói vậy liền lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với nàng.

"Thật sự là quên mất, chủ yếu là tính tình của ngươi vậy mà cũng có thể thành hôn, thật sự khiến người ta khó tin."

Trước đây hai người là chiến hữu ở Bắc Cảnh, Đệ Ngũ Khuyết không phải binh lính của Thẩm Nghịch, mà là Phó sứ của Mục Châu phía tây Bắc Cảnh, cánh tay đắc lực của Tiết độ sứ Mục Châu.

Mục Châu không thuộc mười hai châu của Bắc Cảnh, Thẩm Nghịch là Tổng đô đốc Bắc Cảnh không quản được nàng, nhưng nàng không chỉ luôn tăng viện binh cho Bắc Cảnh, mà còn tự mình xông pha ra trận giết địch.

Hai người từng kề vai chiến đấu, cùng nhau từ cõi chết trở về, dìu nhau đứng dậy.

Ngoài chiến trường, hai người hầu như không có thời gian ở bên nhau, nhưng tình cảm vào sinh ra tử giống như hảo bằng hữu.

Trong mắt Đệ Ngũ Khuyết, Thẩm Nghịch là người sâu sắc, mâu thuẫn và khó hiểu. Toàn tâm toàn ý dồn vào việc truy đuổi Hắc khối Rubik, ăn nói khéo léo, nhưng mười câu thì chín câu rưỡi đều không thật lòng.

Hơn nữa, Đệ Ngũ Khuyết vô cùng chắc chắn rằng trái tim Thẩm Nghịch đã sớm đặt ở Yến Lạc.

Ba năm ở Yến Lạc, Thẩm Nghịch vừa chinh chiến vừa âm thầm tìm kiếm một người.

Người mà nàng muốn tìm là ai, Đệ Ngũ Khuyết không biết, nàng cũng luôn giữ kín như bưng và không nói nhiều về chuyện của mình.

Một đêm nọ, Thẩm Nghịch nhận được một chút tin tức về người đó, suốt đêm chạy như điên hàng vạn dặm, bốc cháy cả tàu bay, tự mình dùng hai chân chạy đến bãi tha ma đầy virus, tìm kiếm giữa những xác chết, trắng đêm không ngủ giữa núi xác người.

Khi ánh bình minh lên, Đệ Ngũ Khuyết nhìn thấy một tia cười trong đôi mắt gần như rỉ máu của nàng.

"Tìm thấy rồi?"

"Không có."

"Vậy......"

Thẩm Nghịch ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời rạng đông.

"Không thấy xác, vậy là vẫn còn hy vọng."

Thẩm Nghịch có sự cố chấp đến mức ám ảnh với người không rõ danh tính đó, không hề che giấu.

Đệ Ngũ Khuyết cảm thấy trái tim Thẩm Nghịch đã sớm bị người đó khoét rỗng, yêu mà không được, lại còn ôm hy vọng.

Hiện giờ lại bị Thiên tử tứ hôn, Đệ Ngũ Khuyết thật lòng tiếc nuối cho nàng.

Cho rằng sau khi thành hôn sẽ rất khó khăn khi đối mặt với thê tử không thân thiết, không ngờ nàng lại còn để ý đến thân phận đã thành hôn, một cái ôm của chiến hữu cũng phải tránh xa.

Vừa rồi, Thẩm Nghịch rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, bị Đệ Ngũ Khuyết cắt ngang, nhìn lại phía phát ra âm thanh thì không thấy một bóng người.

Tuyết lớn đã bao phủ tất cả dấu chân.

Thẩm Nghịch hơi thất thần, ngón tay khẽ nhéo bên hông của kẻ đang đắc ý, giọng nói lơ đãng mà thốt lên:

"Đệ Ngũ nữ lang đầu óc có phải vẫn chưa khỏi hẳn không, không phải muốn đến chúc mừng tân hôn của ta sao, kết quả quay đầu đã quên rồi."

Đệ Ngũ Khuyết ở Yến Lạc từng bị người đánh vỡ đầu, hiện tại dùng hộp sọ hợp kim cường độ cao.

Đệ Ngũ Khuyết khó chịu nói: "Sao lâu như vậy không gặp, vừa gặp mặt cái miệng độc địa của ngươi đã trêu chọc ta rồi?"

Vóc dáng Đệ Ngũ Khuyết gần như tương đương với Thẩm Nghịch, hai mỹ nhân cao gầy đứng ở cửa Công trình tư, người qua lại đều không nhịn được nhìn về phía họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!