Xe ngựa từ từ dừng lại trước Hầu phủ.
Trong một khoảnh khắc dừng ngắn ngủi, Biên Tẫn mở mắt, phát hiện mình vậy mà đã dựa vào vai Thẩm Nghịch ngủ say không biết bao lâu.
Nàng nhanh chóng ngồi thẳng lại.
Thẩm Nghịch cười cười, "Cũng khó tránh khỏi, sau này nếu ta mệt mỏi đến cực điểm, sư tỷ cũng đừng để ta ngủ dưới đất là được."
Khóe miệng Biên Tẫn nở một nụ cười nhạt, "Ta khi nào để ngươi ngủ dưới đất chứ."
Lời này không sai, Biên Tẫn trước kia quả thật rất cưng chiều nàng.
Khi còn ở sư môn, Thẩm Nghịch vừa mới cao đến ngang hông Biên Tẫn, dáng người nhỏ nhắn cứ nhất quyết đòi theo nàng lên đỉ. nh núi hiểm trở tìm dược liệu.
Đường núi gập ghềnh, cuối cùng mệt đến không đi nổi, ngồi bệt xuống, Biên Tẫn hết cách, đành cõng nàng xuống núi.
Dù đường khó đi đến đâu, Thẩm Nghịch đều sẽ ngủ rất ngon trên lưng Biên Tẫn.
Hiện giờ......
Từ khi thành thân đến nay, Thẩm Nghịch quả thật đã ngủ dưới đất 10 ngày.
Đề tài xấu hổ nên tránh, nụ cười trên mặt hai người cứng đờ, không tiếp tục nữa.
Vào trong phủ, Thẩm Nghịch bảo Biên Tẫn đi nghỉ ngơi, hôm nay không nên làm việc vất vả nữa, nàng sẽ giúp xin nghỉ ở Lan Đài.
Biên Tẫn vốn định tự mình xin nghỉ, chuyện nhỏ này không cần sư muội bận tâm.
Còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Nghịch đã gửi tin nhắn cho Trình Triệt.
Khi Thẩm Nghịch nói chuyện với Trình Triệt, không biết nghe đối phương nói gì đó, mắt nàng hơi cụp xuống nhìn đất, nụ cười trên mặt không giảm, nhưng trong mắt rõ ràng có thêm vài phần ghét bỏ.
Thẩm Nghịch nhìn ngọn núi tuyết ở phía xa, Biên Tẫn nhìn nàng.
Mấy ngày ở chung, Biên Tẫn luôn cảm thấy Thẩm Nghịch vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Quen thuộc là bởi vì dù nhiều năm không gặp, Thẩm Nghịch vẫn là Thẩm Nghịch, là hài tử do chính tay nàng nhặt về sư môn, tự mình đặt tên, cũng tự tay nuôi lớn.
Nàng đã trưởng thành, bề ngoài thay đổi, nhưng trong xương cốt vẫn là người đó. Thông minh giảo hoạt, mọi chuyện giấu kín trong lòng, lạnh lùng tĩnh lặng.
Tính tình chậm rãi, bình thường trong mắt không có ai, nhưng nếu ai khinh đến trước mặt nàng, nàng chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm lần.
Biên Tẫn không nhận ra mình đã nhìn chằm chằm Thẩm Nghịch bao lâu, cũng may Trình Triệt nói nhiều, dời đi sự chú ý của Thẩm Nghịch, không để ý đến ánh mắt quá lộ liễu của Biên Tẫn.
Trình Triệt đương nhiên là đồng ý ngay, miệng đầy hứa hẹn, nói Biên lệnh sử vốn dĩ đã có phép nghỉ, trước đây bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt mà nàng quá lo lắng cho công việc ở Lan Đài nên vẫn chưa nghỉ. Lúc này vừa hay, cứ ở trong phủ dưỡng sức cho tốt, đợi khi nào khỏe hơn, Trình Triệt sẽ dẫn đồng liêu Lan Đài đến thăm.
Thẩm Nghịch khách sáo từ chối rồi cúp máy, "Cảm ơn."
Rồi nói thêm: "Lý Phiến cao ngạo, nàng ta sẽ tự mình nhúng tay vào chuyện của Đại Lý Tự, chắc chắn rất tin tưởng vào thiết bị đó. Giờ sĩ khí đã bị dập tắt, mất mặt lớn, nhất thời chắc sẽ không đến làm phiền nguơi nữa. Ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng là được."
Nói xong câu đó liền không nói gì thêm, xoay người rời phủ, còn phải đến Công trình tư một chuyến.
Hai người lại một lần nữa tách ra.
Biên Tẫn nhìn bóng dáng Thẩm Nghịch rời đi không chút lưu luyến, nghĩ đúng như lời Thẩm Nghịch nói đêm tân hôn, hai người mỗi người một việc, không xâm phạm giới hạn của nhau, không có lý do để đi cùng nhau.
Trở về phòng ngủ, cảm giác đau đầu càng thêm dữ dội, không thể làm gì khác, Biên Tẫn nằm xuống giường định ngủ một lát.
Vừa nhắm mắt, hình ảnh binh lính chết thảm lại hiện lên trước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!