Chương 13: Mười Hai Tỷ Báo Hiếu

Khúc Hạ vờ như không nghe thấy.

Vân Anh chạy từ trên lầu xuống, túm áo Khúc Hạ kéo lại: "Đứng lại, tôi kêu anh mà anh không nghe à?"

"Chuyện gì?"

Vân Anh nghiến răng: "Tối qua anh dám xúc phạm tôi, anh còn chưa xin lỗi tôi."

"Sao? Muốn tao xin lỗi hả? Không thích xin lỗi đó, rồi sao?" Khúc Hạ quay lại, khoanh tay nhếch môi khiêu khích Vân Anh.

Trông Khúc Hạ không khác gì người phụ nữ có chồng đanh đá nghênh ngang với "trà xanh" giựt chồng mình vậy.

Vân Anh càng tức hơn: "Đúng là thứ không có mẹ dạy.

Nếu không ai dạy thì để tôi dạy anh biết thế nào là xin lỗi người khác!"

Vân Anh giơ tay định tát Khúc Hạ nhưng Khúc Hạ xô Vân Anh ra.

Cô ta đứng không vững, chân này đạp lên chân kia nên ngã bịch xuống đất.

Vân Anh luống cuống nhìn xung quanh thì không thấy bóng dáng người làm nào.

Vân Anh nhìn Khúc Hạ với vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

"Anh...! anh xô tôi!"

"Thì sao? Có ngon la lên đi, kêu ông bả xuống đi." Khúc Hạ nhếch môi.

Vân Anh thấy mẹ mình đang ra khỏi phòng thì khóc um lên: "Mẹ ơi, mẹ ơi...! con đau quá..."

Bà Linh thấy con mình ngã xuống đất, ôm chân khóc hu hu thì hoảng hốt chạy xuống: "Vân Anh, trời ơi, con sao vậy? Đầu gối con bị sao vậy?"

"Anh...! anh hai xô con té...! hức hức, con hỏi anh con đi đâu con muốn đi chung nhưng anh hai không chịu, còn xô con nữa."

Ông Hiếu vừa ra khỏi phòng đã nghe lời tố cáo của con mình.

Ông Hiếu gằn giọng: "Con với cái không ra giống ôn gì.

Hạ, mày còn đứng đó làm gì, còn không mau xin lỗi nó."

"Ờ, xin lỗi, được chưa? Sao, có muốn tôi treo băng rôn "ngàn vạn lần xin lỗi tam tiểu thư Khúc Vân Anh" từ nhà ra công an quận không?"

"Mày ăn nói kiểu vậy đó hả?" Ông Hiếu quát lớn, mặt đỏ như đít khỉ.

Thái độ vừa nói vừa hất cằm lên của Khúc Hạ đã chọc ông tức điên lên rồi.

"Thì tôi có cha dạy đâu mà biết ăn nói.

Một nhà ba người các người mới có ăn học thôi."

Ông Hiếu lao tới, vung tay định tát Khúc Hạ nhưng cậu né kịp: "Còn định tát tôi nữa à? Ông tát tôi rồi không sợ đêm nay mẹ tôi hiện hồn về bóp cổ ông à? Con trai vàng trai bạc của bà ấy mà ông dám tát à? Ngồi trên đống tài sản của mẹ tôi ông không thấy mắc cỡ mà còn dám tát con ông nữa à?"

Lời Khúc Hạ từng chữ từng chữ không khác gì kim châm đâm xuyên tim gã, không những xuyên qua rồi mà còn ngoáy ngoáy vài cái cho máu rỉ ra mới hả hê.

Ông Hiếu tức đến run người.

"Thằng bất hiếu, tao không hiểu tại sao ngày xưa lại sinh ra mày nữa!"

Bà Linh giả vờ ngăn cản nhưng ông Hiếu vung tay hất ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!