11
Súng.
Tôi đã cho.
Còn chu đáo dạy ông ta cách dùng.
Phó Oánh thực ra đã có thể đi lại tự do, nhưng để che mắt thiên hạ, ông ta vẫn ngồi xe lăn.
Một buổi tối nọ, Trần Thu Hoa như thường lệ trang điểm đậm, xức nước hoa ra ngoài hẹn hò, còn nói dối là đi đánh bài với các bà phu nhân.
Phó Oánh theo dõi bà ta, đến khách sạn Liên Lục Địa.
Một ngày quan trọng như vậy, sao tôi có thể vắng mặt?
Tôi cải trang thành nhân viên phục vụ khách sạn, trà trộn vào bên trong.
Không ngờ Phó Oánh, người cả đời nhu nhược, vào khoảnh khắc cuối đời lại có được một lần cứng rắn.
Ông ta dùng bốn viên đạn, hạ gục bảo vệ trước cửa phòng khách, lại dùng một viên đạn, b.ắ. n nát khóa cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng mở tung, cha con nhà họ Phó, giương s.ú.n. g đối đầu.
Trần Thu Hoa trốn ở góc giường, sợ hãi run như cầy sấy.
Ông Phó Chấn Quốc trợn mắt gầm lên:
"Phó Oánh, thằng nghịch tử nhà mày! Sao còn không bỏ s.ú.n. g xuống!"
Nhưng Phó Oánh đã bị đè nén quá lâu, quá lâu rồi, ông ta gào lên trong cơn điên loạn:
"Lão khốn nạn nhà mày!
Cướp đoạt vợ của anh em còn chưa đủ! Còn muốn cướp vợ của tao!
Loại xinh đẹp như tiên cũng muốn, loại xấu xí như heo mày cũng muốn!
Cái thứ già mà không đứng đắn nhà mày, sao mày không c.h.ế. t sớm đi!"
Đoàng
- Đoàng——
Hai tiếng s.ú.n. g vang lên.
Phó Oánh bị b.ắ. n trúng tim, m.á. u trào ra từ miệng và mũi, c.h.ế. t ngay tại chỗ.
Phó Chấn Quốc bị b.ắ. n trúng bụng, nếu cấp cứu kịp thời, dường như vẫn còn cơ hội.
Đáng tiếc, phóng viên mà tôi gọi đến, đã chặn kín lối đi của khách sạn.
Họ vác theo máy ảnh thùng gỗ lũ lượt kéo đến.
Hàng chục đèn flash magnesium nhấp nháy điên cuồng, tỏa khói trắng, chiếu sáng hiện trường án mạng như ban ngày.
Một đôi gian phu dâm phụ và một thi thể, bị các phóng viên chụp rõ mồn một từ mọi góc độ.
Phó Chấn Quốc do dùng thuốc kích thích quá liều trong thời gian dài, dưới biến động cảm xúc kịch liệt, ôm ngực, ngã thẳng ra sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!