Chương 4: (Vô Đề)

5

Trần Thu Hoa quyết tâm giảm cân.

Ban đầu bà ta chỉ không ăn cơm mỗi bữa.

Sau đó biến thành mỗi ngày nhịn ăn sau buổi trưa.

Cả người bà ta quả thực gầy đi trông thấy, nhưng làn da vốn dĩ hồng hào khỏe mạnh cũng trở nên vàng sạm đi.

Nhưng tôi thấy vậy vẫn chưa đủ.

Thế là tôi cố ý kích đểu bà ta, cả ngày mua poster của các minh tinh đang hot về nhà.

Còn nói trước mặt bà ta: "Dì Trần ơi nhìn này, sao mấy cô minh tinh bây giờ ai nấy cũng thon thả thế nhỉ? Có phải họ cứ nhịn ăn nhịn uống suốt ngày không?"

Trần Thu Hoa vừa nghe xong, quả nhiên nhịn ăn nhịn uống luôn.

Nửa năm sau, Trần Thu Hoa lột xác thật rồi, eo ót thon gọn như ý.

Tôi nhìn Trần Thu Hoa vàng sạm gầy gò, khoa trương cảm thán: "Dì ơi, dì có phải đã lén ăn tiên đan không đấy? Quả là còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh!"

Trần Thu Hoa đắc ý quên trời đất, càng ngày càng nhịn ăn khắt khe hơn, gần như đến mức tuyệt thực.

Một bữa tối nọ, Trần Thu Hoa chỉ nhai vài cọng rau luộc, liền nói no rồi.

Phó Oánh hỏi: "Gần đây em không khỏe à?"

"Không ạ, em khỏe mà."

"Em gầy đi cả một vòng rồi, khẩu vị cũng kém thế, có phải bị bệnh không?"

"Anh mới có bệnh ấy!" Mặt Trần Thu Hoa sầm lại, đặt mạnh đũa xuống bàn.

Trần Thu Hoa của trước đây, thế mà ngay cả một câu nói lớn tiếng với Phó Oánh cũng không dám.

Ba kinh ngạc nhìn Trần Thu Hoa: "Em uống nhầm thuốc rồi à?!"

"Đã bảo em no rồi, sao cứ nghi ngờ em bị bệnh?"

Trần Thu Hoa hoàn toàn không kiềm chế được cảm xúc, gào lên.

Phó Oánh dù gì cũng là thiếu gia, chưa từng bị phụ nữ nào dám gào vào mặt, liền giơ tay tát Trần Thu Hoa một cái.

Trần Thu Hoa bị tát đến ngây người.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi thật sự muốn tiếp tục làm khán giả xem kịch, nhưng nghe thấy xe hơi của Phó Chấn Quốc lái vào sân, tôi đành phải nhanh chóng nhập vai diễn.

"Ba, bà ta sợ béo nên mới không chịu ăn nhiều, yêu cái đẹp chẳng phải là chuyện thường tình sao ạ?"

Tôi cười cười xoa dịu, lại xới thêm một bát cơm đầy ú ụ vào bát Trần Thu Hoa.

"Dì, dì gầy quá rồi, thỉnh thoảng ăn một bữa có sao đâu chứ ạ."

Phó Chấn Quốc bước vào phòng ăn, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng tôi hiểu chuyện, chu đáo như vậy.

"Ông nội, ông về sớm thế ạ? Cháu cứ tưởng tối nay ông không về nhà ăn cơm chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!