Mẹ tôi vốn sinh ra đã đẹp tuyệt trần.
Nhưng trong những năm bố du học, mẹ liên tục bị một người đàn ông khác ức hi//ếp, chà đạp.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ngày bố về nước, ông đã vô tình bắt gặp cảnh tượng đó.
Tôi cứ nghĩ bố sẽ sốc, sẽ giận dữ.
Ai ngờ, bố chỉ lặng lẽ khép cửa phòng.
Nhốt kín tủi nhục và tiếng khóc của mẹ sau cánh cửa lạnh lùng.
Sáng hôm sau, người hầu phát hiện thithe mẹ dưới đáy hồ bơi trong vắt.
Để lôi lên, họ phải vất vả lắm, vì mẹ bị trói một tảng đá lớn vào người.
Thi thể mẹ nằm vật vã bên bờ hồ.
Chiếc váy trắng tinh khôi nhuốm đầy m//áu, nhàu nhĩ.
Vết bỏng, vết roi, vết trói chằng chịt khắp thân thể.
Da thịt rữa nát, lật ngược, nhầy nhụa, cảnh tượng hãi hùng.
Từ xa, tôi đã kinh hoàng trước cảnh tượng ấy, vội vã lao vào vòng tay nhũ mẫu Trần Thu Hoa.
Bà nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi: "Tiểu thư đừng sợ, đó là mẹ con mà."
"Không phải mẹ của con!" Tôi khóc thét lên.
"Con không muốn người mẹ đáng sợ như vậy, dì mới là mẹ của con!"
Trần Thu Hoa cười hiền: "Ừ, ừ, ngoan nào, đừng khóc nữa nhé."
Bà ôm tôi rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Khổ thân, đá nặng thế kia mà còn cố buộc vào người, đúng là không thiết sống nữa rồi."
Qua vai Trần Thu Hoa, tôi ghim chặt ánh mắt vào thithe bất động của mẹ.
Người phụ nữ xinh đẹp, thanh tú đến vậy, sao chỉ trong chớp mắt đã biến thành một đống thịt vụn th//ối rữa?
Rõ ràng tối qua mẹ còn trao cho tôi nụ hôn ngọt ngào.
Ánh đèn ngủ hắt lên bóng hình yểu điệu của mẹ, bà cúi xuống, lần đầu tiên đặt lên má tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Lần đầu tiên tôi thấy ánh sáng le lói trong đôi mắt đẹp nhưng vô hồn của mẹ.
Cũng là lần đầu tiên tôi nhận được nụ hôn từ mẹ.
Mẹ tắt đèn đi, còn tôi thì hạnh phúc đến mất ngủ.
Nửa đêm, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của một người phụ nữ vọng ra từ ngoài cửa.
Hình như là mẹ.
Tôi chân trần xuống giường, lần mò theo hành lang tối om, tìm đến phòng ngủ của ông nội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!