Chương 221: (Vô Đề)

Kim Dực vệ lĩnh mệnh, lần lượt kéo đi những thi thể thích khách ngổn ngang trên mặt đất.

Thẩm Mộng Phi hỏi: "Không cần tra xét lại thân phận của những thích khách này sao?"

Ngu Thuấn Thần liếc nhìn hắn, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng không mang vẻ xa cách: "Thẩm tướng quân đã kiểm tra thi thể, có phát hiện gì không?"

Thẩm Mộng Phi có chút xấu hổ: "Thẩm mỗ hổ thẹn, không phát hiện ra điều gì."

Doanh Đông Quân mỉm cười trấn an hắn: "Nhìn cách bọn chúng hành động, có lẽ là tử sĩ do thế gia đại tộc nuôi dưỡng. Đã dám đến ám sát bổn cung, tất nhiên sẽ không để lại manh mối gì. Thẩm công tử không cần phải tự trách."

Thẩm Mộng Phi cũng hiểu rằng khó có thể tìm được dấu vết từ những thi thể này, vừa định gật đầu đáp lời thì Ngu Thuấn Thần thản nhiên liếc qua bọn họ, chậm rãi nói: "Cũng chưa chắc."

Doanh Đông Quân bất giác quay sang nhìn Ngu Thuấn Thần, trong mắt ánh lên tia kinh ngạc.

Thẩm Mộng Phi cũng sững người: "Ngu đại nhân đã phát hiện ra điều gì?"

Một Kim Dực vệ vừa kéo một thi thể đi ngang qua, Ngu Thuấn Thần khẽ nâng tay, lập tức người kia dừng lại.

Hắn lấy ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết, bọc lấy bàn tay phải, rồi ngồi xổm xuống trước thi thể nọ, dùng khăn tay quệt nhẹ vào đế giày của kẻ chết. Chỉ trong thoáng chốc, tấm khăn trắng đã dính phải một lớp bụi bẩn.

Mọi người xung quanh đều nhìn theo động tác của hắn, không hiểu hắn đang làm gì, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Ngu Thuấn Thần cúi đầu, nhìn chăm chú vào lớp bụi bẩn trên khăn, dường như đang xác nhận điều gì đó. Sau đó, hắn đứng dậy, đưa tấm khăn đến trước mặt Thẩm Mộng Phi và Doanh Đông Quân.

Thẩm Mộng Phi chỉ nhìn thấy trên chiếc khăn có dính một lớp bụi, trong đó lẫn một ít chất bột có màu vàng nhạt pha lẫn sắc trắng, nhưng hắn không nhận ra đó là gì.

Doanh Đông Quân vừa nhìn rõ liền sững người: "Đây là…"

Thẩm Mộng Phi lập tức quay sang nhìn nàng.

Doanh Đông Quân nhìn về phía Ngu Thuấn Thần: "Là Âm Quân và Dương Hầu?"

Ngu Thuấn Thần nhàn nhạt gật đầu.

Thẩm Mộng Phi chợt bừng tỉnh, cái gọi là Âm Quân chính là diêm tiêu, còn Dương Hầu chính là lưu huỳnh. Cả hai thứ này đều là nguyên liệu thường dùng của những kẻ tu đạo trong quá trình luyện đan. Khi phụ thân hắn còn sống, ông cực kỳ ghét đạo sĩ, lại càng căm ghét thuật luyện đan, vì thế từ nhỏ đã ít tiếp xúc với những thứ này, chỉ từng đọc qua trong sách, nên lúc đầu không lập tức nhận ra.

"Chẳng lẽ đám thích khách này là đạo sĩ giả dạng?"

"Vậy chỉ cần lùng soát các đạo quán trong thành và khu vực xung quanh kinh thành, chẳng phải có thể tìm ra kẻ đứng sau hay sao?"

"Không nhất định là đạo quán đâu! Hiệu thuốc cũng có diêm tiêu và lưu huỳnh!"

"Thế thì tra cả hiệu thuốc luôn!"

"Tra thế này thì đến năm Thân tháng Ngọ nào mới xong được?"

Đám thuộc hạ của Thẩm Mộng Phi xôn xao bàn luận.

Doanh Đông Quân chỉ mỉm cười nhìn Ngu Thuấn Thần, nếu Ngu lang đã mở miệng, chắc chắn sẽ không để người khác thất vọng.

Quả nhiên, Ngu Thuấn Thần lạnh nhạt lên tiếng: "Không cần phiền phức như vậy! Chính là Thanh Phong quán."

Thẩm Mộng Phi khiêm tốn hỏi: "Vì sao Ngu đại nhân lại khẳng định đó là Thanh Phong quán?"

Thanh Phong quán, đương nhiên hắn biết. Đạo quán này tuy không có danh tiếng lẫy lừng như Thanh Hoa quán của Ngọc Dương chân nhân năm xưa, nhưng lại là đạo quán lớn nhất kinh thành. "Lớn" ở đây không chỉ là về diện tích, mà còn ở chỗ nơi này chỉ tiếp đãi các bậc quyền quý, không mở cửa cho thường dân. Người bình thường căn bản không thể bước qua cánh cổng của Thanh Phong quán.

Ngu Thuấn Thần nhìn Thẩm Mộng Phi một cái, ánh mắt ôn hòa, nhưng Thẩm Mộng Phi lại cảm thấy ánh mắt này giống hệt khi hắn giảng binh pháp cho các tướng lĩnh dưới trướng, một cái nhìn đầy sự bao dung của kẻ thông minh dành cho kẻ ngu dốt.

Thẩm Mộng Phi: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!