Chương 220: (Vô Đề)

Tiểu Cát Tường nhe răng cười với Doanh Đông Quân, lắc đầu: Chỉ là vết thương nhỏ, không đau chút nào.

Doanh Đông Quân đưa tay chạm vào lưng hắn, lòng bàn tay lập tức ướt đẫm.

Những vết thương khác trên người Tiểu Cát Tường đúng là không nghiêm trọng, nhưng hai vết trên lưng và đùi lại sâu đến mức lộ cả xương, máu chảy không ngừng khiến gương mặt hắn trắng bệch, vậy mà hắn vẫn cười.

Doanh Đông Quân nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ bảo: "Lên xe xử lý vết thương trước đã."

Những người vừa ra tay giúp họ đẩy lui đám thích khách lúc này đã nhảy xuống khỏi tường, tiến lại gần. Tiểu Cát Tường có chút không yên tâm, quay đầu nhìn về phía đó.

Doanh Đông Quân: "Lên xe!"

Tiểu Cát Tường nghe ra giọng điệu của công chúa dù ôn hòa nhưng đã ẩn chứa cơn giận, liền lập tức ngoan ngoãn trèo lên xe.

Lúc này, mấy người kia cũng đã đến trước xe ngựa.

Người cầm đầu tay cầm một cây cung, cùng thuộc hạ ôm quyền hành lễ: "Bái kiến Trưởng công chúa điện hạ. Khi trước không biết thân phận của điện hạ, có nhiều đường đột, mong công chúa thứ tội."

Khi nói chuyện với đám thích khách, Doanh Đông Quân đã tự xưng "bổn cung", thân phận hiển nhiên đã bại lộ.

Nàng mỉm cười, nói: "Không cần đa lễ. Thẩm công tử là bậc quân tử, nào có chỗ nào mạo phạm? Hôm nay còn phải đa tạ công tử ra tay cứu giúp."

Người vừa ra tay cứu nàng, chính là Thẩm Mộng Phi mà không lâu trước họ mới chia tay.

"Chỉ là việc nhỏ, điện hạ không cần cảm tạ. Không biết điện hạ có bị thương không?" Giọng nói của Thẩm Mộng Phi vẫn trầm ấm, thái độ đối với nàng không hề thay đổi dù đã biết thân phận thật sự của nàng, không xu nịnh, cũng không xa cách.

Doanh Đông Quân mỉm cười: "Nhờ công tử ra tay kịp thời, bổn cung vẫn bình an vô sự."

Thuộc hạ của Thẩm Mộng Phi đã nhanh chóng kiểm tra hết số thi thể trên mặt đất, sau đó quay sang lắc đầu với hắn.

Mười mấy tên thích khách, bị một mình Tiểu Cát Tường giết tám tên, bốn tên khác chết dưới mưa tên, những kẻ còn sống sót đã được đồng bọn mang đi. Những kẻ bị bỏ lại, không ai còn thở.

Thẩm Mộng Phi không nói gì, chỉ cúi xuống kiểm tra xác chết ngay bên cạnh xe ngựa, đó là kẻ bị chính hắn bắn hạ.

Hắn kéo xuống lớp khăn che mặt màu xám, lộ ra một khuôn mặt bình thường đến mức chẳng có gì nổi bật. Ngoài bộ y phục xám và chiếc khăn trùm đầu, trên người gã không có bất cứ vật gì có thể chứng minh thân phận.

Thẩm Mộng Phi đứng dậy, nhìn về phía Doanh Đông Quân: "Trưởng công chúa có biết thích khách này là ai không?"

Nghe vậy, sắc mặt Doanh Đông Quân lạnh xuống, nàng hừ lạnh: "Còn có thể là ai nữa! Khi còn nhỏ, bổn cung có không ít kẻ thù, nhưng từ lúc tỉnh ngộ đã bỏ ác theo thiện, giờ đây gần như thành đại thiện nhân rồi! Người duy nhất bổn cung đắc tội, chính là cặp tỷ muội nhà họ Tiêu. Những kẻ đứng sau đám thích khách này, không phải Thái hậu thì cũng là thế tử phu nhân của phủ Tĩnh An hầu!

Bổn cung đoán tám phần là Tiêu Huệ Nương, dạo này Thái hậu bận rộn, e là không có thời gian phái người đến giết ta."

Vừa nghe công chúa nói rằng kẻ chủ mưu có khả năng là Thái hậu, thuộc hạ của Thẩm Mộng Phi lập tức biến sắc, không khỏi nhìn về phía hắn, rõ ràng lo sợ bị cuốn vào tranh đấu triều đình.

Trong mắt Thẩm Mộng Phi cũng thoáng hiện lên sự ngạc nhiên. Điều khiến hắn kinh ngạc không phải là chuyện Thái hậu có thể nhúng tay vào vụ này, mà là sự thẳng thắn của công chúa. Nhưng sự kinh ngạc ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, hắn trầm tư một lát, rồi hỏi: "Vừa rồi nghe điện hạ nói, thế tử phu nhân của Tĩnh An hầu muốn giết điện hạ là vì chuyện nhà họ Trần?"

"Ừ."

Doanh Đông Quân thản nhiên đáp, "Vài ngày trước, ả chạy đến trước phủ công chúa làm loạn, khăng khăng vu khống bổn cung có ý đồ với thế tử của Tĩnh An hầu. Đây là lần đầu tiên bổn cung thấy có kẻ thích tự đội nón xanh lên đầu mình đến vậy."

Nàng cười khẩy, ánh mắt tràn đầy khinh thường: "Bổn cung tức giận, chợt nhớ đến vị công tử đáng thương nhà họ Trần kia. Tiêu Huệ Nương và Trần Mộng Trạch dù sao cũng là thanh mai trúc mã, còn từng có hôn ước, vậy mà giờ đến nhắc tên hắn cũng không cho ai nhắc. Bổn cung vừa nhắc đến, ả liền hận đến tận xương tủy. Hôm nay giăng ra trận thế này, e là muốn diệt khẩu rồi."

Thuộc hạ của Thẩm Mộng Phi nghe vậy thì vô cùng khó tin: Nữ nhân kinh thành hung hãn đến vậy sao? Chỉ vài lời khẩu chiến mà cũng có thể phái thích khách đến giết người diệt khẩu?

Nhưng Thẩm Mộng Phi biết, nếu chỉ đơn giản là nhắc đến Trần Mộng Trạch, thế tử phu nhân của Tĩnh An hầu cũng không đến mức phải phái cao thủ ám sát trưởng công chúa. Chuyện này e là còn ẩn giấu những bí mật sâu xa hơn.

Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt hắn thoáng trầm xuống.

"Chuyện của Trần gia, điện hạ còn biết điều gì nữa không?" Do dự một thoáng, Thẩm Mộng Phi hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!