Chương 8: Ngồi chung bàn ăn

"Sao vậy, ngươi không muốn?" Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm thần sắc tựa hồ không quá tự nhiên, nhíu mày,"Bảo ngươi dọn đến tiểu viện của bổn tọa, là ủy khuất ngươi?"

Vừa nghe lời này, đủ biết giáo chủ mất hứng, Dương Liễm vội nói,"Thuộc hạ chỉ là cảm thấy thập phần vui sướng khi được ở gần giáo chủ như vậy, ở trước mặt giáo chủ thất thố, thuộc hạ biết tội."

"Ân," Đông Phương Bất Bại nghe lời này, thần sắc hòa hoãn lại, lười biếng đổi tư thế ngồi,"Buổi chiều bảo hạ nhân chỗ ngươi dọn đồ qua đây."

"Vâng," Dương Liễm thập phần nhận mệnh, không dám nói lại nửa câu, chẳng lẽ hắn dám nói không trước mặt Đông Phương giáo chủ cường đại? Hắn vuốt tóc trong tay mình, đã gần khô hết, không tiếp tục lau, sợ ảnh hưởng đến chất tóc, ngã chút phát du [ở hiện đại chúng ta gọi nó là dầu xả] vào tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen nhánh nọ, làm một bảo dưỡng đơn giản.

Phát du hương vị rất dịu, xem ra hẳn là từ cam lộ của thực vật nào đó chế thành, Dương Liễm không có nghiên cứu mấy chuyện này, chỉ làm theo thói quen ở đây.

"Ngươi cũng từng lau tóc giúp nữ nhân kia?" Đông Phương mở mắt, đôi mắt nhìn vào tấm gương đồng phủ một tầng hơi nước, tựa hồ ngay cả diện mục của y cũng mơ hồ theo.

Dương Liễm ngẩn người mới hiểu Đông Phương Bất Bại nói cái gì, tới đây đã hai năm, hắn cơ hồ sắp quên hết những chuyện của kiếp trước, bởi vì không cha không mẹ, bằng hữu tuy quan hệ không đến nỗi tệ, nhưng còn chưa đến tình trạng sinh tử không rời, hắn lúc này mới phát giác đã thật lâu hắn chưa hồi tưởng lại quá khứ. Có lẽ, trong thiên tính của hắn, có một phần là lãnh đạm.

Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm chưa đáp lời, thần sắc cũng dần lạnh hơn.

Sau một lúc, Dương Liễm buông tóc Đông Phương Bất Bại ra, rửa sạch tay trong chậu đồng kế bên, lau khô tay, ẩn trong nụ cười là một ít chua sót, "Nàng là một nữ tử rất cường thế, căn bản không cần ta giúp nàng lau tóc."

"Nữ nhân không hảo hảo giúp chồng dạy con, mạnh như vậy thế làm gì?!" Thanh âm Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói, "Nam nhân khác đều thích nữ nhân dịu dàng như nước, sao ngươi lại yêu một nữ nhân đánh đá, thật là kỳ quái." Y hừ một tiếng, hiển nhiên đối Dương Liễm ánh mắt rất không vừa ý.

Dương Liễm biết quan niệm về nam nữ ở hiện tại khác biệt rất lớn với cuộc sống trước kia của mình, thật cũng không phản bác lời Đông Phương Bất Bại, huống chi bảy vị phu nhân của Đông Phương Bất Bại tuy cũng có người biết võ nghệ, nhưng vẫn dịu dàng hiền thục, Đông Phương Bất Bại mang suy nghĩ ấy cũng chẳng tính kỳ quái.

Đông Phương thấy Dương Liễm không phản bác, tâm tình cũng xấu đi, cau mày nói,"Ngươi giúp bổn tọa vấn tóc lên."

Dương Liễm do dự nói,"Giáo chủ, ngươi hiện tại tóc vẫn chưa khô……" Một câu chưa nói hết, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại mặt không biến sắc, nhưng mái tóc phút chốc đã khô ráo, biến hóa như vậy làm Dương Liễm ngậm miệng. Nếu như nơi hắn sống trước kia có nội công lợi hại đến thế này, vậy thì cần máy sấy tóc làm gì? Bất quá, vị giáo chủ đại nhân này đã có nội lực, hắn vừa rồi cẩn thận lau tóc như thế làm chi?!

Vấn tóc cho Đông Phương Bất Bại xong, Dương Liễm lại cùng Đông Phương Bất Bại đến thư phòng trong tiểu viện, hắn vào cửa thì đã thấy Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương đang đợi trong phòng.

Hai người hiển nhiên cũng không nghĩ đến Dương Liễm sẽ đi chung với Đông Phương Bất Bại, cả hai sững sờ một lát rồi mới hướng Đông Phương Bất Bại hành lễ.

Đông Phương Bất Bại ngồi xuống ghế, mới mở miệng hỏi,"Hai năm bổn tọa không ở trong giáo, trong giáo có đại sự, có kẻ nào không an phận không?"

Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương trao đổi một ánh mắt, Tang Tam Nương mới nói,"Trong giáo hết thảy sự vụ đều tốt, chỉ là trước đó vài ngày Thánh cô muốn rời khỏi giáo, thuộc hạ vì giáo chủ không ở, nên không dám tự tiện làm chủ."

"A, Doanh Doanh muốn ra giáo?" Đông Phương Bất Bại híp mắt, nghiêng đầu nhìn Dương liễm,"Việc này ngươi cũng đã biết?"

Dương Liễm thấy Đông Phương Bất Bại nhìn mình, chấp tay rồi nói,"Thuộc hạ biết việc này, chỉ là thuộc hạ cho rằng, địa vị trong giáo của Thánh cô rất được tôn sùng, nếu để cho nàng rời giáo, thuộc hạ sợ trong giáo sẽ có vài người nảy sinh hiểu lầm với giáo chủ." Nếu như Nhậm Doanh Doanh chuyển ra ở rừng trúc, Lệnh Hồ Xung sẽ có cơ hội gặp được nàng đang sắm vai lục trúc chi cô [y cái này ta hem xem nguyên tác nên hem biết, bạn nào biết thì nói cho ta nhá], chỉ sợ cuối cùng kẻ giả Dương Liên Đình như hắn đây sẽ đi theo kết cục trong nguyên tác, mà Đông Phương Bất Bại cũng sẽ chết dưới kiếm của Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Ngã Hành.

Dương Liễm nói hiểu lầm là ý gì, mấy người ở đây đều minh bạch, lúc bắt được Nhậm Ngã Hành, Đồng Tang hai người cũng có mặt, hai người bọn họ nhìn nhau, chắp tay nói,"Giáo chủ, Dương tổng quản nói hữu lý."

Tay phải Đông Phương Bất Bại chậm rãi mơn trớn tay vịn,"Việc này sau hãy bàn lại, nói những chuyện khác."

"Mặt khác không có gì nhiễu loãn, đây là bản ghi chép sự vụ trong giáo gần hai năm của thuộc hạ, thỉnh giáo chủ quá mục," Tang Tam Nương đưa lên một quyển sách nhỏ, do dự nói,"Vài vị phu nhân đối giáo chủ rất tưởng niệm, cho nên……" Bởi vì cũng là nữ nhân, nàng mới có thể vì bảy vị phu nhân uyển chuyển nói vài câu trước mặt giáo chủ, nhưng làm trưởng lão trong giáo, nàng không dám nhắc tới chuyện này quá nhiều, hiện tại nhắc nó trước mặt giáo chủ đã là nàng hao hết tâm ý.

Đông Phương Bất Bại dừng một chút rồi mới tiếp sổ, sau đó thần sắc không đổi nói,"Bổn tọa bế quan gần hai năm, tất nhiên không có thời gian xem các nàng, việc này sau này hãy nói." Tuy trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong phòng ba người vẫn có thể nghe ra lãnh ý trong lời nói của y.

Dương Liễm giương mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, lại cúi đầu nhìn mũi giày mình, kiên trì nguyên tắc đối phương không hỏi mình không mở miệng. Chỉ là trong nội tâm đồng tình bảy vị phu nhân, cứ thế mãi, có lẽ thật sự có ngày các nàng bị Đông Phương Bất Bại giết.

Đông Phương Bất Bại mở sổ ra, bên trong ghi chép rất tường tận, bất quá phần lớn không phải là đại sự, hắn đặt sổ qua một bên," Việc buôn bán trong giáo do ai quản?"

Tang Tam Nương bước lên trước nói,"Buôn bán do ba thuộc hạ phụ trách, trước thuộc hạ cùng lão Đồng không quá để tâm đến chuyện này, cũng may có Dương huynh đệ nhắc nhở, hiện tại sinh ý dưới núi của thần giáo đều rất tốt, hai năm qua ngân lượng thu vào cũng không ít."

"Ngươi rất để tâm đến mấy thứ vàng bạc, cho ngươi làm tổng quản cũng không tính mai một nhân tài," Đông Phương Bất Bại nghe Tang Tam Nương nói vậy, quay đầu nhìn Dương Liễm, miễn cưỡng mở miệng,"Ngươi đã có bản lĩnh như thế, vậy sau này sổ sách vùng Giang Nam sẽ giao cho ngươi tính toán, bổn tọa tính mấy thứ đó cũng thấy phiền."

Chậc, mình không chỉ làm quản gia kiêm bảo mẫu, bây giờ còn kiêm chức làm kế toán, Dương Liễm cố lộ ra một nụ cười nói,"Đa tạ giáo chủ nâng đỡ, thuộc hạ nhất định đem hết khả năng vì giáo chủ phân ưu." Kỳ thật hắn cũng muốn học người khác khiêm tốn chối từ một phen, nhưng người trước mặt hắn là Đông Phương Bất Bại, không phải người khác, chối từ nhất định không phải là thứ y muốn nghe.

Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng giật mình, sinh ý của vùng Giang Nam quan trọng cỡ nào bọn họ sao có thể không biết, các cửa hàng ở Giang Nam hàng năm thu vào ngân lượng cơ hồ chiếm một nửa thu nhập trong giáo, hôm nay giáo chủ giao chuyện quan trọng như thế cho Dương Liên Đình, chẳng lẽ hai năm qua để Dương Liên Đình cùng hai người họ quản sự vụ trong giáo không phải là khảo nghiệm hắn, mà là thật sự tín nhiệm tiểu tử này?!

Đông Phương Bất Bại không phải dễ dàng tin tưởng người khác, bọn họ thấy y hạ quyết định này, trong lòng họ cũng ẩn ẩn đoán được một phần, bất quá bởi vì hai năm ở chung, ba người tư giao rất tốt, hai người họ cũng sẽ không phản đối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!