Lần thứ hai trong đời mình, Đông Phương thấy hối hận. Thừa dịp Phong Thanh Dương ra ngoài tìm kiếm danh y, thừa dịp Ninh Trung Tắc dỗ hài tử không ở trong phòng, Bình Nhất Chỉ bảo Lệnh Hồ Xung canh giữ bên Hàn Duyệt ra ngoài mua thuốc.
May mà Phong Thanh Dương bây giờ không tin Lao Đức Nặc, cho nên đi nơi nào cũng dẫn Lao Đức Nặc theo, sợ Lao Đức Nặc hại sư chất mình lần nữa.
Vì không để Lao Đức Nặc nghi ngờ, ông cũng dẫn theo Lâm Bình Chi, những đệ tử Hoa Sơn khác đều nghe lệnh Phong Thanh Dương đi tìm thích khách đêm đó, Phong Thanh Dương thấy sư chất mình đến giờ vẫn bất tỉnh, sợ là bị hạ độc.
Phong Thanh Dương vì bảo vệ sư chất an toàn, bảo Lệnh Hồ Xung canh giữ trong phòng, lại an bài thêm vài đệ tử bên ngoài, mới ra ngoài.
Như vậy rất tiện cho Đông Phương trộm đến xem Hàn Duyệt, Đông Phương ngồi trên giường, nhìn Hàn Duyệt như đang ngủ, trong lòng chua xót, tay đặt lên mặt Hàn Duyệt đích trên mặt, "Đồ ngốc, mau dậy đi, ta mang điểm tâm đến này."
Bình Nhất Chỉ đứng ở góc phòng, lần đầu tiên nhìn thấy giáo chủ toát ra vẻ ôn nhu, ông từng kinh ngạc, nhưng Bình Nhất Chỉ là người thông minh, biết cái gì nên cái gì không nên, ông giả như mình không thấy.
Bây giờ lại thấy, đã thành thói quen, dù sao mỗi ngày giáo chủ đều đến, giáo chủ thế này, Bình Nhất Chỉ thấy quen rồi.
Nhưng trong lòng Bình Nhất Chỉ lại càng thêm lo lắng không thôi, giáo chủ coi trọng một người, ông biết, nhưng ông không thể cứu tỉnh người nọ, Bình Nhất Chỉ sợ giáo chủ sẽ lấy mình ra trút giận.
Nhưng, người nằm trên giường kia rõ ràng nội thương đã sớm khỏi hẳn, lại cứ nằm bất tỉnh, ngay cả hô hấp cũng rất mong manh, tựa như, đó chỉ là một thân thể, bên trong đã không còn hồn phách.
Cho dù nghĩ thế nào, thì Bình Nhất Chỉ cũng không dám nói với giáo chủ, Đông Phương giáo chủ nhìn như bình tĩnh, nhưng thủ đoạn đích tàn nhẫn, ông không phải không biết.
Bởi vì ngay cả chính Bình Nhất Chỉ cũng thấy ý nghĩ của mình thật hoang đường, lại không biết Đông Phương sớm hoài nghi, dù sao có một số việc, chỉ có Đông Phương cùng Hàn Duyệt mới biết.
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt lẳng lặng nằm đó, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Hàn Duyệt khóe miệng, "Ta sẽ tìm được ngươi, chờ ta."
Bình Nhất Chỉ nghe bên ngoài có tiếng bước chân, thấy giáo chủ nhà mình không nhanh không chậm đích dậy, mắt lại chưa từng rời khỏi Hàn Duyệt.
Bình Nhất Chỉ tất nhiên biết giáo chủ nhà mình võ công ra sao, không lắm miệng nhắc nhở, chỉ im lặng đứng ở góc phòng.
"Hãy trị liệu cho thật tốt, đừng để thân thể của hắn bị hủy hoại." Đông Phương nghĩ Hàn Duyệt có thể đã ly hồn, nhưng không biết khi nào thì mới trở về, trong lòng chua xót, mặt lại không lộ ra gì, chỉ nhẹ giọng phân phó.
"Thuộc hạ biết." Bình Nhất Chỉ cung kính trả lời.
Bình Nhất Chỉ chữa bệnh cực giỏi, cả đời ông cao ngạo, trừ Đông Phương Bất Bại, sợ rằng ông chưa từng chân chính tin phục ai, cứu một người giết một người là điều kiện chữa bệnh của ông.
Từ đó cũng thấy được, Bình Nhất Chỉ không phải kẻ thiện tâm, càng không có tấm lòng từ bi của một vị đại phu.
Đông Phương cúi đầu, không nói thêm gì, chỉ nhìn ra cửa, lại nhìn Hàn Duyệt, thở nhẹ một hơi, trực tiếp nhảy cửa sổ bỏ đi.
Hàn Duyệt phát tiết vài lần, phiền muộn trong lòng cũng giảm bớt, dù không muốn đứng lên, nhưng nghĩ tới mẹ luôn quan tâm mình, vẫn đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn bản thân trong kính, bề ngoài vốn rất quen thuộc, giờ lại khiến Hàn Duyệt thấy thật xa lạ.
Ngón tay vuốt ve hình ảnh trong kính, hắn cứ thấy mình hẳn vài thành thục hơn vài phần, trong mắt phải có vài phần chính khí, tóc hẳn... ...
Khi Hàn Duyệt ý thức được mình ở đang nghỉ cái gì, hắn bối rối, hắn không biết sao mình lại nghĩ vậy.
Kê đầu xuống dưới vòi nước, nước lạnh chảy xuống đầu Hàn Duyệt, chờ hắn tỉnh táo lại, tắt nước, thở ra một hơi, cầm khăn lau tóc, đi ra ngoài.
Vừa mới ngồi lên giường, chợt nghe gặp tiếng đập cửa, "Duyệt Duyệt, ngủ chưa?"
"Chưa ạ." Hàn Duyệt đứng dậy, đi ra mở ra, thấy mẹ mình đứng bên ngoài, mặt đầy lo lắng nhìn hắn, "Mẹ, vào đi, con đang định xuống lầu."
Lâm Lam vào phòng, nhìn tóc Hàn Duyệt ướt sũng, chau mày lại, bắt lấy tay Hàn Duyệt, để hắn ngồi lên ghế, cầm khăn giúp hắn lau tóc , "Sao lại lạnh thế này?"
Động tác của Lâm Lam rất ôn nhu, khiến Hàn Duyệt thấy hơi quen, nhưng hắn cứ thấy không đúng, không nên thế này, người lau tóc cho hắn, không phải ôn nhu thế này.
"Không có gì." Hàn Duyệt cứ thấy như mình đã quên gì đó, có lúc như sắp nhớ ra rồi, nhưng cuối cũng vẫn không thể nhớ được.
"Mẹ con nhớ lúc trước cha từng mua mộ bộ tiếu ngạo giang hồ, bây giờ còn không?" Hàn Duyệt suy tư, cắn môi hỏi.
Lâm Lam cũng không có để ý, dù sao trước kia Hàn Duyệt cũng có xem, bây giờ Hàn Duyệt hỏi, Lâm Lam cũng vui vẻ, thấy con mình quả thật nên thư giản, xem một ít cũng tốt, "Còn, chút mẹ sẽ lấy cho con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!