Trước không nói Phong Thanh Dương giận chó đánh mèo trút giận lên Lao Đức Nặc thế nào, chỉ nói Hàn Duyệt, chờ Hàn Duyệt mở mắt ra, nhìn thấy vách tường màu trắng, đôi mắt linh động chớp chớp, thấy có chút tức ngực.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Hàn Duyệt miễn cưỡng quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mặc một bộ quần áo màu nhạt cầm hoa quả đã rửa sạch đứng trước cửa, khi thấy Hàn Duyệt, trong mắt bà ta tràn ngập kinh hỉ.
Hoa quả rơi tán loạn trên đất, bà cũng chẳng để ý, chạy thẳng tới chỗ Hàn Duyệt, giọng nói tràn ngập vui sướng, "Duyệt Duyệt... ..."
Hàn Duyệt mở miệng, chỉ thấy cổ họng khô khốc, "Mẹ... ..."
Người đàn bà nọ chính là mẹ của Hàn Duyệt, chuyên gia phụ khoa Lâm Lam vô cùng nổi tiếng, một người luôn bình tĩnh ôn nhu trước mặt bệnh nhân, ngay khi nhìn thấy đứa con nằm hôn mê mấy tháng của mình tỉnh lại, lệ rơi đầy mặt.
"Duyệt Duyệt... ... Duyệt Duyệt, cuối cùng cũng tỉnh... ..." Lâm Lam không biết nên nói gì mới tốt, không biết vì sao đứa con vốn bình thường của mình chỉ đi lên núi với bạn học mà té xủi, sau đưa vào bệnh viện, trên người nó không có vết thương gì, nhưng lại chìm vào hôn mê.
Không ít người khuyên họ từ bỏ, sinh lại một đứa khác, ngay cả bác sĩ cũng nói Hàn Duyệt rất có thể sẽ thàh người thực vật, cả đời cũng khó thể tỉnh lại, nhưng đó là con của họ mà, đứa con mà họ cưng chiều che chở lớn lên, ai cũng có thể bỏ, chỉ có họ là không thể.
May mà trời cao có mắt, Hàn Duyệt tỉnh, Lâm Lam tựa vào người Hàn Duyệt, khóc nức nở.
Hàn Duyệt không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, hắn chỉ nhớ mình lên núi, sau đó tối đen, không còn tri giác, nhưng nhìn thấy mẹ mình như vậy, không khỏi ôm lấy mẹ, càng ôm, Hàn Duyệt càng thấy chua xót, mẹ gầy đi nhiều quá.
Bởi vì cửa không đóng, nên tiếng khóc của Lâm Lam tất nhiên truyền ra ngoài, không ít y tá người bệnh và người nhà đều chạy tới, nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng ai cũng vui sướng.
Dù sao bệnh viện là nơi có rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt, họ lại không có ân oán gì với người ta, nên nhìn thấy cảnh này trong lòng đều chúc phúc và vui mừng.
Bệnh viện này là bệnh viện mà cha mẹ Hàn Duyệt đang làm, bệnh viện này cũng có cổ phần của công ty nhà Hàn Duyệt, y tá trưởng ở đây công tác đã lâu, tất nhiên biết nặng nhẹ, nhìn một lúc đi vào gọi điện đến văn phòng cha Hàn Duyệt, đơn giản nói lại tình huống bên này.
Cha Hàn Duyệt là bác sỹ chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện – Hàn Viễn, khi nhận được điện thoại của y tá, Hàn Viễn ngây người, không chờ y tá nói xong, liền cúp điện thoại, chạy tới phòng bệnh của Hàn Duyệt.
Hàn Viễn không già, chỉ hơn bốn mươi, là tuổi mà sức thu hút lớn nhất, cho nên mang kính mắt viền bạc kia càng tôn thêm khí chất tao nhã của ông, Hàn Viễn ngày thường lại luôn nhã nhặn, bây giờ đột nhiên chạy như điên, người xung ai cũng nhìn lại
Hàn Viễn lại không thèm chú ý, hai vợ chồng họ chỉ có một đứa con trai, dù từ nhỏ vận khí của nó rất kém, nhưng lại ngoan ngoãn nhu thuận, mặc kệ là học hành hay sinh hoạt đều không cần vợ chồng họ lo lắng, thậm chí rất ít ra khỏi nhà, ngay cả học tập đều là tự học ở nhà.
Nếu không phải Hàn gia có chút bản lĩnh, trường học cũng nể mặt vài phần, sợ là Hàn Duyệt không cách nào thuận lợi tốt nghiệp thi lên đại học.
Khi Hàn Viễn chạy tới phòng bệnh, Lâm Lam đã ngừng khóc, bà đang cười tủm tỉm đút nước cho Hàn Duyệt uống.
"Cha... ..." Hàn Duyệt uống nước xong thì đỡ hơn nhiều, nhìn thấy Hàn Viễn tới liền cười gọi.
Hàn Viễn đỏ mắt, nhưng không khóc, chỉ nói, "Được, được, cha biết con sẽ tỉnh mà."
Hàn Duyệt nghe mà lòng chua xót, mở miệng lại không biết nói gì, trong lúc chờ cha tới, mẹ đã nói những chuyện trải qua cho hắn nghe, Hàn Duyệt mới hiểu, mình đã lớn, lại không thể làm cha mẹ bớt lo.
Bây giờ lại nghe cha nói vậy, trong lòng càng thêm áy náy, hắn quá bất hiếu .
"Đúng rồi, đã báo cho ông bà nội, ông bà ngoại của nó chưa?" Hàn Viễn bình tĩnh lại, mở miệng hỏi.
"Đã báo rồi." Lâm Lam vuốt đầu Hàn Duyệt, nhìn Hàn Viễn nói, "Họ chắc là đang trên đường tới."
Hàn Viễn không trả lời, lại hỏi, "Bác sĩ đâu? Đã tới kiểm tra cho Duyệt Duyệt chưa?"
"Kiểm tra rồi, không có gì đâu, cha đừng lo nữa." Hàn Duyệt cười mở miệng nói, "Kỳ thật không có gì mà, con chỉ thấy mình ngủ một giấc thật dài."
Dù vậy, Hàn Duyệt lại thấy hình như trong lòng thiếu đi cái gì đó, lại không thể nhớ được đó là gì, tựa như có một lớp sương mù che khuất tất cả.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Hàn Viễn liên tục nói
Trong một lúc, phòng bệnh chỉ còn lại có tiếng cười nói rì rầm, chờ ông bà của Hàn Duyệt tới, lại là một trận vui mừng khóc lóc.
Hàn Duyệt ở lại bệnh viện ba ngày, thân thể kiểm tra vài lần, bác sỹ cam đoan không có gì mới cho xuất viện.
Hàn Duyệt vốn là bảo bối trong nhà, vừa nghe hắn được về, tức thì bị cả nhà nâng trong tay, thậm chí ngay cả Hàn Duyệt đi WC quá lâu, người nhà cũng sẽ khẩn trương, sợ lại bỗng nhiên té xỉu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!