Đi theo Phong Thanh Dương ra khách ***, Hàn Duyệt đứng trước cửa khách ***, đối với Phong Thanh Dương chắp tay nói, "Sư thúc mời đi trước."
Phong Thanh Dương gật đầu, thấy sư chất tuy rằng không có võ công, nhưng cũng không dễ dàng bị người khi dễ, nên không dặn dò thêm, trực tiếp xoay người rời đi.
Hàn Duyệt chờ Phong Thanh Dương mất dạng, bề ngoài nhàn nhã kỳ thật nóng vội đi đến khách *** của Đông Phương.
Bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước hắn kiếm tiền chính là vì muốn mua lễ vật cho Đông Phương, nhưng vì đủ nguyên nhân mà không thể thực hiện được, bây giờ vừa lúc, bất giác thả chậm tốc độ, nhìn những cửa hàng và sạp nhỏ ven đường.
Lại có chút khó xử, không biết nên chọn gì để tặng Đông Phương, Đông Phương không thiếu thứ gì, hơn nữa lại có tiền hơn hắn
Không tặng thì trong lòng lại khó chịu, vô cùng rối rắm, nhưng vẫn quyết định chọn thử, đôi mắt hắc nhuận chớp chớp, không khỏi cười khẽ.
Nguyện vọng lớn nhất của Đông Phương là làm một nữ nhân, kỳ thật Hàn Duyệt thấy Đông Phương mọi thứ đều tốt, từ lâu đã hơn hẳn nữ nhân, nhưng cũng biết Đông Phương chấp nhất, còn cả những việc y đã cố gắng làm vì hắn.
Nhớ lúc trước xem tiếu ngạo, Đông Phương một thân phấn hồng, tay nhỏ cầm châm, ngồi đó lặng lẽ thêu hoa, điềm tĩnh mà đẹp đẽ.
Chỉ sợ cuộc sống như vậy mới là thứ mà Đông Phương hướng tới, có người mình yêu ở bên cạnh, y có thể mặc những bộ y phục tiên diễm, có thể sống như một nữ nhân.
Không phải hèn mọn, đó chỉ là một tâm tính cùng nguyện vọng. Hiện giờ Đông Phương lại đang vì chuyện của hắn mà bôn ba, bất giác trong lòng áy náy, hắn đi thẳng đến hàng tơ lụa.
Vì trời còn khá sớm, hàng tơ lụa không quá đông khách, Hàn Duyệt đi vào ánh mắt chưởng quầy liền sáng lên, vội ra chào đón, "Khách nhân cần gì?"
"Có loại vải nào thích hợp cho nữ tử, thanh lịch tinh xảo chút không?" Hàn Duyệt chỉ suy nghĩ chút, liền mở miệng hỏi.
Đông Phương dù hơn hẳn nữ tử, nhưng dù sao cũng có thân hình khung xương của nam nhân, nếu mua đồ may sẵn hẳn sẽ không vừa, không bằng chọn chút tơ lụa để Đông Phương tự may, tay nghề Đông Phương tốt hơn người ngoài nhiều.
Chưởng quầy nhìn diện mạo người tới, trong lòng đã có cân nhắc, nghĩ Hàn Duyệt mua tơ lụa cho kiều thê, lại thấy Hàn Duyệt mặt như Quan Ngọc, y phục nhìn qua tuy đơn giản, nhưng tinh xảo "Đương nhiên có." Chưởng quầy vẻ mặt tươi cười, "Khách nhân thỉnh vào trong, ta cho người đi lấy vài hàng mẫu thượng đẳng ra cho ngài."
"Được." Hàn Duyệt tất nhiên không muốn ủy khuất Đông Phương mặc thứ đẳng, còn dặn, "Nếu không tốt, ta sẽ không lấy."
"Đương nhiên, nếu là khách nhân chướng mắt, chúng ta sao có thể buộc khách nhân mua." Chưởng quầy để Hàn Duyệt ngồi xuống, xoay người tự mình vào quầy lấy hàng mẫu ra.
Một cái khay lót khăn màu trắng, bên trên bày hơn mười tấm vải lụa bằng bàn tay, đủ màu đủ sắc, Hàn Duyệt chọn một tấm màu hồng nhạt, vuốt lên cảm giác trắng mịn mềm mại, tuy màu sắc có chút nữ khí nhưng da Đông Phương rất trắng, màu này mặc vào sẽ không khó coi.
Lấy ra để qua một bên, Hàn Duyệt lại tinh tế nhìn một lúc nữa, chỉ thấy mấy tấm màu tiên diễm kia đều hợp với Đông Phương, nhất thời khó thể quyết đoán.
"Những mẫu này đều là tơ lụa tốt nhất, tiểu *** mới nhập vào, khách nhân đừng ngại chọn vài mẫu, cam đoan người khách nhân tặng sẽ rất vui." Chưởng quầy ước gì Hàn Duyệt chọn nhiều một chút, tất nhiên sẽ toàn nói lời hay.
Hàn Duyệt tuy biết đây là nịnh hót, nhưng trong lòng vẫn cao hứng, dù sao ai chẳng thích những lời dễ nghe, hơn nữa hắn cũng thấy dù mặc màu gì thì Đông Phương cũng đẹp.
Cuối cùng Hàn Duyệt chọn một tấm màu nghệ và màu xanh nhạt, tổng cộng ba xấp lụa, chưởng quầy nhìn ngân lượng trong tay vui tới mức mắt híp lại, thanh âm càng thêm nhiệt tình, "Khách nhân, ngài có thể cho ta địa chỉ, ta sẽ cho người mang đến cho ngài."
Hàn Duyệt gật đầu, hắn cũng thấy mình ôm tơ lụa đi trên đường không tốt, vạn nhất bị người quen nhìn thấy, đừng nói không tốt trả lời, chỉ sợ rằng phải nói là đưa tặng cho Ninh Trung Tắc.
Hàn Duyệt không phải không biết Ninh Trung Tắc là người rất tốt, nhưng trong lòng hắn đã sớm có người khác. Nói ra tên khách *** Đông Phương đang ở, lúc giao cứ trực tiếp nói tên Hàn Duyệt ra là được.
Chưởng quầy trong lòng thở ra một hơi, âm thầm suy tư những lời lúc nãy có chỗ nào không tốt không, đưa đến khách *** thế này rõ ràng là Kim ốc tàng kiều, lại thấy Hàn Duyệt vẻ mặt chính khí không giống kẻ tham luyến sắc đẹp, không khỏi mê hoặc, nhưng biết việc này không phải mình nên hỏi tới.
Chưởng quầy trong lòng biến hóa, trên mặt lại một bộ tươi cười luôn gật đầu nhắc lại tên khách ***, chờ Hàn Duyệt vừa lòng mới cam đoan sẽ đưa đến ngay.
Hàn Duyệt vừa lòng rời khỏi hàng tơ lụa, chạy thẳng tới chỗ Đông Phương, muốn tự mình trao lụa cho Đông Phương
Tới khách ***, người đưa hàng chưa tới, Hàn Duyệt trong lòng sốt ruột, có cảm giác mình như sắp hiến vật quý cho Đông Phương.
Khách *** lão bản nhận ra Hàn Duyệt, dù sao Hàn Duyệt là người Đông Phương giáo chủ tự mình dặn dò, nhìn Hàn Duyệt dáng vẻ lo lắng, nhưng không lên lầu, trong lòng buồn bực.
Mới bước ra, thật cẩn thận dò hỏi, "Khách nhân, ngài đang đợi gì sao, phân phó một tiếng, đến lúc đó đồ được đưa tới, ta sẽ mang lên cho ngài."
Hàn Duyệt nhìn chưởng quầy, không biết nên trả lời thế nào, đã thấy một thiếu niên ước chừng mười sáu tuổi bưng một cái khay, bên trên là một gói đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!