Chương 40: (Vô Đề)

Chờ ba người rời đi, Hàn Duyệt mới mở miệng hỏi, "Sư thúc tìm ta có chuyện gì không?"

Phong Thanh Dương ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Duyệt, một bộ muốn nói lại thôi, Hàn Duyệt chột dạ, nhưng dù trong lòng có sợ hãi thì mặt hắn vẫn rất trấn định, không dám hỏi quá nhiều, chỉ muốn nhào vào lòng Đông Phương.

Phong Thanh Dương nhìn sư chất mình hồi lâu, mới vừa lòng gật đầu, nói, "Ngồi đi."

"Vâng" Hàn Duyệt thầm thở ra một hơi, ngồi đối diện Phong Thanh Dương vị, một bộ ngoan ngoãn đợi lệnh.

Phong Thanh Dương thở dài một hơi, nói, "Chính đạo mục nát, ta cùng vài chưởng môn thương nghị, muốn chọn Ngũ nhạc minh chủ."

Hàn Duyệt gật đầu, không nói tiếp, chuyện này hắn đã biết, cũng mật báo cho Đông Phương rồi, xem bộ dáng của Đông Phương, thì y rất vui vì chuyện này.

"Mà chọn ai thì chúng ta đã thương nghị, không để các chưởng môn tiếp quản chức vị minh chủ, dù sao tinh lực của một người cũng có hạn." thanh âm Phong Thanh Dương không nhanh không chậm, lại mang theo một loại áp lực.

Hàn Duyệt tỏ vẻ lý giải gật đầu, mật thám thời cổ thật thông minh, bây giờ mà đã biết chuyện quan trọng nhất là phải phân công hợp tác .

Phong Thanh Dương thấy lời mình nói đã đủ rõ ràng, nếu người ngoài nghe được thì đã hiểu, liếc nhìn sư chất mắt, chỉ thấy hai mắt thanh minh không vui không buồn, lại thấy đây là không màng vinh nhục, thấy sư chất mình lòng dạ rất rộng rãi.

"Ta, Mạc Đại, Thiên Môn cùng Định Nhàn đều thấy ngươi là lựa chọn thích hợp nhất." Mắt Phong Thanh Dương mang theo tán thưởng nhìn Hàn Duyệt, nói.

Hàn Duyệt chỉ thấy nước mắt tuôn rơi, còn khó thể nhận hơn cả lúc hắn bị sét đánh chết, vị trí mà Nhạc Bất Quần hao hết tâm tư để giành lấy cứ như vậy rơi vào tay hắn ?

Tả Lãnh Thiền có phái người tới ám sát hắn hay không? Đông Phương có phải đã đoán được trước, cho nên mới vui như vậy?

Hàn Duyệt bi thúc phát hiện, thế giới này thật khủng khiếp, mọi người rất thông minh, hắn phải nhanh chóng đi tìm Đông Phương, trốn đi, nếu không tới lúc bị người ta lợi dụng, hắn còn đi kiếm tiền giúp người ta nha.

Hàn Duyệt suy nghĩ sớm bay tới bên cạnh Đông Phương, nhưng trong mắt Phong Thanh Dương lại là sư chất mình rất ổn trọng, "Ý của ngươi thế nào?"

"Không tốt." Hàn Duyệt theo phản xạ trả lời, lại nghĩ tới bây giờ hắn đang nói chuyện với Phong Thanh Dương, nên vội nghiêm mặt nói với ông, "Cảm tạ các vị tiền bối ưu ái, nhưng Bất Quần sợ không gánh nổi trọng trách này."

Phong Thanh Dương vừa lòng sự khiêm tốn của sư chất mình, "Không cần lo, đây là quyết định chung của chúng ta, bốn người chúng ta đều duy trì ngươi."

Hàn Duyệt khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ hắn không có nhân quyền? Vì sao không nghe ai hỏi hắn có chịu hay không, hắn vốn đâu có muốn làm minh chủ gì đó, chẳng lẽ uy lực của nguyên tác lớn tới vậy à? Nhạc Bất Quần nhất định phải lên làm minh chủ đoản mệnh?

Chẳng qua Hàn Duyệt lại nhớ đến Đông Phương, Đông Phương hẳn sẽ đồng ý chuyện này, thoáng do dự, Hàn Duyệt cũng biết Phong Thanh Dương bây giờ không phải đang hỏi ý kiến hắn, mà là báo cho hắn biết, mới mở miệng nói, "Bất Quần nhất định không cô phụ sự kỳ vọng của sư thúc cùng các vị tiền bối, chỉ là võ công của Bất Quần... ..."

"Không cần lo, chuyện này chúng ta cũng đã thương nghị qua." Phong Thanh Dương thấy sư chất mình không từ chối dứt khoát, dám gánh vác trách nhiệm, lại vừa lòng không ít.

Hàn Duyệt chỉ thấy không còn gì để nói, thương nghị xong hết rồi mới đi nói cho hắn biết, còn giả bộ hỏi ý kiến hắn, tất cả thật đáng ghét.

"Vâng, cẩn tuân sư thúc dạy bảo." Hàn Duyệt không biết nên nói sao, mặc dù hắn không biết Phong Thanh Dương đã dạy mình cái gì, nhưng vẫn nói ra những lời này.

Phong Thanh Dương cũng vừa lòng, gật đầu, "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Vâng" Hàn Duyệt ôm quyền hành lễ, mới ngây ngẩn bước đi, chỉ thấy mọi chuyện trải qua hôm nay trừ lúc ở chung với Đông Phương thì còn lại đều là bi kịch.

Trở lại phòng mình, Hàn Duyệt trực tiếp cởi áo khoát ra nằm lên giường, ôm chăn bắt đầu cắn, trong lòng phiền muộn tới cực điểm.

Không chỉ vì chuyện bị ép ngồi lên minh chủ vị, mà còn vì thấy có lỗi với sự chờ mong của những người đó.

Hắn không phải Nhạc Bất Quần chân chính, không có khả năng vì minh chủ vị cùng Hoa Sơn phái mà hi sinh hết thảy, thứ hắn quan tâm chỉ có một, chính là Đông Phương, hắn chỉ muốn cưới Đông Phương, sống những ngày bình thản với Đông Phương, quy ẩn điền viên cũng là một lựa chọn không tồi.

Nhưng Hàn Duyệt nghĩ quy ẩn điền viên không phải trốn vào nơi rừng rú không một bóng người, có một gian nhà rồi tự trồng trọt tự sử dụng, hắn thích náo nhiệt hưởng thụ, Đông Phương dù rất lợi hại, nhưng cũng không biết trồng trọt. Hắn muốn quy ẩn điền viên là tiểu ẩn ẩn vu thế, sống một cuộc sống bình thường. (tiểu ẩn ẩn vu thế = sống hòa nhập vào cuộc sống của người thường, dù bị vây trong ồn ào náo nhiệt của chốn thị thành lại có thể sống an nhàn thanh thản)

Cái gì Quỳ Hoa bảo điển, Tịch Tà kiếm phổ, Độc Cô cửu kiếm đều là mây bay, giang hồ phân tranh, võ lâm đoạt quyền xem như là một vở kịch, hai người họ tựa như phu thê bình thường, du sơn ngoạn thủy, nhấm nháp mỹ thực.

Lúc này Hàn Duyệt vô cùng nhớ Đông Phương, hận mình không thể lập tức về cạnh Đông Phương, thành cái bóng của Đông Phương không bao giờ rời khỏi y nữa.

Nhưng hắn cũng biết, chuyện này không thể thành hiện thực, đôi mắt hắc nhuận nhất thời tràn ngập khát vọng, chợt tiếng đập cửa vang lên, Hàn Duyệt sửng sốt, vội đứng dậy, chỉnh trang lại y phục hỗn độn của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!