Chương 39: (Vô Đề)

Hàn Duyệt không biết cần nói gì, Ninh Trung Tắc không biết nên nói gì, Lệnh Hồ Xung không biết nói thế nào, Lâm Bình Chi không dám nói gì.

Nhất thời ngoại trừ tiếng Nhạc Linh San ngẫu nhiên chép miệng, không có lấy một thanh âm nào khác.

"Đúng rồi, Xung nhi con ra ngoài chờ chưởng môn đi." Hàn Duyệt suy tư một chút phân phó.

"Vâng" Lệnh Hồ Xung vội đứng lên, nó vốn là vì không khí hiện tại mà cả người không thoải mái, giờ bắt được cơ hội vội chạy nhanh ra cửa.

Mới chạy hai bước, lại nhớ ra sư phụ nhà mình chú ý nhất chính là lễ tiết, lập tức ngừng lại, trộm liếc nhìn Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt lúc này đang rối rắm nhìn Nhạc Linh San đã tỉnh lại, Nhạc Linh San vừa mở mắt thấy Lâm Bình Chi, liền sinh ra hứng thú thật lớn, vươn tay muốn bắt lấy Lâm Bình Chi.

Chẳng lẽ là do nguyên tác quá cường đại, nghiệt duyên giữa Nhạc Linh San cùng Lâm Bình Chi không phải tuổi có thể ngăn cách được? Hàn Duyệt đang giãy giụa nghĩ xem có nên ngăn cản hay không.

Cho nên không nhìn thấy động tác của Lệnh Hồ Xung, Ninh Trung Tắc lại nhìn thấy, nhưng không nói gì, chỉ nhìn Lệnh Hồ Xung cười.

Lệnh Hồ Xung chậm rãi đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa, lập tức chạy đi.

Lâm Bình Chi nhìn hài tử trong lòng Ninh Trung Tắc, lại nhìn Ninh Trung Tắc, nó biết nữ hài ấy là độc sinh nữ của Hoa Sơn phái tiền chưởng môn, ánh mắt chợt lóe, liền nhìn Nhạc Linh San cười.(Độc sinh nữ = con gái một)

Nhạc Linh San cười càng tươi hơn, y y nha nha muốn nhào vào lòng Lâm Bình Chi.

Ninh Trung Tắc thấy vậy, chỉ ôn nhu nhìn Lâm Bình Chi cười, "Nàng tên Nhạc Linh San, con muốn ôm nàng không?"

"Được không ạ?" Tuy là nói chuyện với Ninh Trung Tắc, nhưng Lâm Bình Chi lại nhìn về phía Hàn Duyệt ngồi một bên trầm mặc không nói.

"Đương nhiên có thể." Ninh Trung Tắc không nghĩ quá nhiều, đứng lên thật cẩn thận đưa Nhạc Linh San cho Lâm Bình Chi ôm.

Lâm Bình Chi chưa bao giờ ôm tiểu hài tử, lần đầu tiên ôm một hài tử nhỏ thế này, thấy thật mới mẻ, còn có một cảm giác kỳ quái, nó cũng từng có một mẫu thân yêu thương, cũng từng có một phụ thân dẫu rằng ít nói chuyện nhưng lại thật tâm thương yêu mình.

Nhưng chỉ trong một buổi tối tất cả đều mất hết, nhìn hài tử trong lòng nhếch miệng cười, trong mắt Lâm Bình Chi thật phức tạp, nhưng chỉ ngẩng đầu nhìn Ninh Trung Tác đã trở lại ngồi trên vị trí cũ nói, "Muội muội thật xinh đẹp."

Hàn Duyệt nhìn thấy hết thảy, nhưng không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua cửa, trong lòng sốt ruột Phong Thanh Dương sao lại chưa về, hắn sợ đợi thêm một lát nữa, tiện nghi nữ nhi của mình sẽ trực tiếp bị Lâm Bình Chi bắt cóc.

Lại liếc nhìn Nhạc Linh San cười vô cùng vui vẻ, Hàn Duyệt trong lòng buồn bực, hắn tuy không phải phụ thân chân chính của nàng, nhưng ít nhất xác hắn dùng là cha nàng, vậy mà lần đầu tiên ôm nàng bị nhận được thủy mạn kim sơn, mất đứt bộ y phục Đông Phương đưa cho hắn.(thủy mạn kim sơn = ý là anh ý bị tiểu Linh San tè lên người)

Nhưng khi Lâm Bình Chi ôm nàng, nàng lại nhu thuận hiểu chuyện như vậy, cánh tay nhỏ bé cầm lấy ngón tay Lâm Bình Chi, y y nha nha đùa.

Ninh Trung Tắc chú ý tới ánh mắt của Hàn Duyệt, chỉ cho là sư huynh mình vì nữ nhi thân cận người khác mà không thân cận hắn nên trong lòng không thoải mái.

Nhưng trong lòng càng thêm ngọt ngào, ít nhất như vậy có nghĩa là sư huynh vẫn rất quan tâm nhữ nhi cùng nàng, "Linh San thật thích Bình Chi."

Hai gò má trắng nõn của Lâm Bình Chi đỏ lên, chỉ im lặng, cúi đầu chơi với tiểu hài tử trong lòng mình, một bộ cực kỳ thích thú.

Hàn Duyệt trong lòng run lên, hắn không quên kết cục của Nhạc Linh San trong tiếu ngạo giang hồ, gả cho Lâm Bình Chi rồi, Lâm Bình Chi không đối xử tốt với nàng, vì khi đó Lâm Bình Chi đã tự cung .

Thậm chí cuối cùng còn chết trong tay Lâm Bình Chi, lại liếc nhìn Lâm Bình Chi hiện tại đã không tính là thiếu niên, Tịch Tà kiếm phổ bị Đông Phương lấy đi, như vậy hẳn là không sao.

Dù sao Lâm Bình Chi kỳ thật cũng có yêu Nhạc Linh San, nhưng giữa tình yêu và cừu hận, Lâm Bình Chi chọn cái sau, tự cung rồi lại không còn hứng thú với nữ nhân, mới có thể đối đãi với Nhạc Linh San như vậy.

Hơn nữa, mình cũng không đi tranh đoạt Tịch Tà kiếm phổ, không làm gì có lỗi với Lâm Bình Chi, nó sẽ không hận hắn, nghĩ đến đây, Hàn Duyệt yên tâm hơn, hắn thấy cho dù Nhạc Linh San có gả cho Lâm Bình Chi cũng không sao cả, dù gì cũng không có những mâu thuẫn kia, Nhạc Linh San hẳn sẽ hạnh phúc.

Hơn nữa, Nhạc Linh San hiện tại mới có chút xíu, cho dù muốn lập gia đình cũng phải chờ mười mấy năm sau, khi đó Lâm Bình Chi đã gần ba mươi, chưa chắc gì Nhạc Linh San đã chọn nó.

Tưởng tượng như vậy, Hàn Duyệt , hay là kỳ thật Nhạc Linh San chỉ thích mĩ nam lớn trên trắng nõn.

"Linh San rất đáng yêu." Lâm Bình Chi cười híp mắt, một bộ thật thích Nhạc Linh San.

Hàn Duyệt trong lòng thở dài, Lâm Bình Chi mới lớn như vậy, vốn đang tuổi năng động, sao có thể thích một tiểu hài tử không có huyết thống, chẳng qua là vì hoàn cảnh Lâm Bình Chi bị ép phải lớn lên, học xong cách áp lực bản thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!