Chương 28: (Vô Đề)

Lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Duyệt trong lòng thở ra một hơi, không còn do dự nữa, "Ta không được sao? Đông Phương, ít nhất ta sẽ không lừa ngươi, hại ngươi, bỏ ngươi mạc kệ ngươi."

Đông Phương hao hết tâm tư, rốt cục được như nguyện, cảm xúc phức tạp, lại có chút phản ứng không kịp, nhìn đôi mắt hắc nhuận của Hàn Duyệt, vươn tay dán lên má hắn, "Không thấy ta ghê tởm đáng ghét sao? Hay chỉ là vì thương hại ta?"

Câu cuối cùng, mắt Đông Phương lộ ra một chút sát ý, y mong chờ rất cao ở Hàn Duyệt, nếu chỉ là thương hại, vậy Đông Phương thà rằng giết Hàn Duyệt.

"Không phải." Hàn Duyệt không chút do dự, trực tiếp mở miệng nói, "Ta làm bạn với ngươi suốt đời, không tốt sao?"

"Không ghê tởm chán ghét sao?" Mắt Đông Phương dịu xuống, bắt lấy tay Hàn Duyệt dán lên ngực mình, "Thân thể không hoàn toàn như nữ nhân, giống ngươi, rồi lại không trọn vẹn a."

Hàn Duyệt càng thêm đau lòng, không nói già nữa, chỉ nghiêng người ra trước, dán đôi môi mềm mại của mình lên môi Đông Phương, đôi mắt hắc nhuận trong suốt nhìn Đông Phương.

Ánh mắt Đông Phương càng thêm nhu hòa, nhìn bộ dáng Hàn Duyệt không khỏi bật cười.

Hàn Duyệt vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm môi Đông Phương, sau đó rời đi, thản nhiên nói, "Thứ khác ta không biết."

Đông Phương trong lòng vui sướng, y không phải loại người ngượng ngùng, nên vươn tay ôm chầm lấy Hàn Duyệt, dán đôi môi đỏ mộng của mình lên môi hắn, từng chút hướng dẫn để lưỡi Hàn Duyệt tiến vào khoan miệng mình, không ngừng giao triền.

Hàn Duyệt chỉ cảm nhận được môi Đông Phương mềm mại dị thường, có chút trong trẻo, đầu lưỡi mê người, thậm chí trong miệng cũng mang theo vị ngọt, tay bất giác đặt lên eo Đông Phương.

Hàn Duyệt vẫn là một đệ tử tốt, mặc kệ học cái gì cũng rất nhanh, ngồi trong xe ngựa, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt thủy nhuận tinh lượng nhìn Đông Phương, chỉ chờ khóe miệng Đông Phương hơi cong lên, liền bổ nhào qua, hôn lại hôn.

Dọc theo đường đi không biết hôn nhau bao nhiêu lần, đến khi xuống xe, môi Đông Phương đã hơi sưng lên, lại càng thêm mê người.

Hàn Duyệt được Đông Phương ôm xuống xe, khóe miệng treo một nụ cười gian tà, mắt nhìn môi Đông Phương, thấy có vừa lòng lại có đắc ý.

Nhưng hắn không biết môi hắn càng sưng rõ hơn môi Đông Phương, Đông Phương không nhắc nhở, nhìn Hàn Duyệt vụng trộm vui sướng, trong lòng cũng thấy rất vui.

Chưa bao giờ thỏa mãn như hiện tại, làm Đông Phương phá lệ mị nhân, thậm chí ngay cả lúc đoạt giáo chủ vị y cũng chưa từng thỏa mãn như hiện tại.

Hàn Duyệt nắm tay Đông Phương, không chịu buông lỏng, thấy Dương Liên Đình, hất cằm cao lên, còn cố ý hừ một tiếng.

Đông Phương vốn chuẩn bị xuống xe liền giải quyết Dương Liên Đình, nhưng lại thấy dáng vẻ đắc ý của Hàn Duyệt, nghĩ đến bộ dáng Hàn Duyệt lúc ghen, liền quyết định trước tha cho Dương Liên Đình một mạng, dù sao bộ dáng Hàn Duyệt quan tâm y, làm y rất vừa lòng.

Nếu Hàn Duyệt biết, bởi vì biểu hiện đắc ý của mình, mà khiến Đông Phương bỏ đi ý nghĩ lập tức giải quyết Dương Liên Đình, sợ sẽ hối hận muốn chết, dù sao Dương Liên Đình chính là cây gai trong lòng Hàn Duyệt.

"Đi Dương Châu trước, ngươi không phải thấy hứng thú với mỹ nữ Giang Nam sao? Ta cho họ tìm vài Dương Châu sấu mã() đến." Đông Phương nắm tay Hàn Duyệt đi vào phân đà.

"Ta không biết kỵ mã()." Hàn Duyệt nhớ tới con lừa của mình, mà nhớ tới lừa lại nhớ tới Khúc Dương, không biết ông có chiếu cố tốt con lừa của hắn không nữa.

(Chú (): Dương Châu sấu mã chính là chỉ mỹ nữ của Dương châu, sấu mã nghĩa gốc vốn là chỉ ngựa gầy, ốm yếu, sau lại được dùng để chỉ sở thích nuôi tiểu thiếp, mỹ nữ ở Dương Châu của các phú thương buôn muối sống tại vùng này. Duyệt nhi ở đây là hiểu theo nghĩa gốc a. X"D dễ thương quá đi)

Đông Phương nhất thời bật cười, lắc đầu, không giải thích hàm nghĩa của cụm từ Dương Châu sấu mã cho hắn nghe, "Lúc lên đường, ta sẽ mang ngươi kỵ mã."

"Hảo, lúc trước ta cũng nghĩ như vậy." Hàn Duyệt cọ cọ Đông Phương, hệt như chim nhỏ đang lấy lòng chủ nhân, "Không cần ngựa gầy."

"Ngựa cao to." Đông Phương nói thuận theo lời Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt thỏa mãn, đảo mắt nhìn Dương Liên Đình đi đằng sau, trong lòng nghẹn khuất, "Đừng gọi gã là Liên đệ nữa."

"Hảo." Đông Phương không có do dự.

Dọc theo đường đi nhìn Hàn Duyệt cùng Đông Phương thân mật, Dương Liên Đình trong lòng có chút bối rối, dù sao hết thảy mọi thứ hiện tại gã có được đều là do Đông Phương cho, nếu Đông Phương chọn Hàn Duyệt kia, vậy gã chẳng phải sẽ mất hết?

Nhìn nhìn Hàn Duyệt, lại thấy hắn căn bản không thể sánh với mình, hoài nghi có phải Đông Phương cố ý lợi dụng Hàn Duyệt kích gã hay không.

Vào phòng, Dương Liên Đình chủ động mở miệng nói, "Đông Phương huynh, ta gọi người chuẩn bị những món ngon ở Dương Châu cho ngươi dùng, còn có rượu ngon."

"Cám ơn... ..." Nhìn Hàn Duyệt hai mắt trợn tròn, Đông Phương cố ý ngừng một chút mới mở miệng nói, "Liên tổng quản."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!