Trời còn chưa sáng, Dương Liên Đình đã gõ cửa phòng Đông Phương, vì người của Dương Châu phân đà đưa tới một phong thư cấp báo.
Đông Phương mặc một đơn y màu trắng, bên ngoài khoát một trường bào màu tím nhạt, mái tóc màu mực buông xõa sau lưng, mang theo chút gợi cảm biếng nhác, một tay cầm thư một tay đều đặn gõ nhịp lên mặt bàn.
"Đông Phương huynh..." Dương Liên Đình không biết Đông Phương đang do dự cái gì, vì sao không lập tức xuất phát đến Dương Châu, dù sao Dương Châu cũng là một trong những cứ điểm quan trọng nhất của Nhật Nguyệt Thần giáo.
"Liên đệ thấy thế nào?" Đông Phương cố ý bồi dưỡng Dương Liên Đình, đưa thư cho gã, hỏi.
Dương Liên Đình lướt sơ thư, thấy đã có cơ hội cho mình biểu hiện, vẻ mặt nghiêm mặt nói, "Đông Phương huynh, ta lập tức đi chuẩn bị xe, chúng ta bây giờ chạy đi?"
Đông Phương nhìn Dương Liên Đình hồi lâu, mới lộ ra một khuôn mặt tươi cười, mở miệng nói, "Phiền Liên đệ."
Dương Liên Đình tự đắc cười, "Là ta cam tâm tình nguyện cống hiến hết sức mình cho Đông Phương huynh." Nói xong, mới mở cửa đi.
Đông Phương nhìn bóng Dương Liên Đình, nụ cười trên mặt biến mất, lại nhìn phong thư trong tay, đứng dậy thuận thế ném thư lên bàn, Đông Phương nhìn chậu mẫu đơn đặt cạnh giường, tiếng thở dài thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng.
Hàn Duyệt chưa tỉnh ngủ đã bị Dương Liên Đình phái người đánh thức một cách không hề ôn nhu, mơ mơ màng màng leo lên xe ngựa, thấy Đông Phương đã ngồi bên trong, ngáp một cái, nhất thời hai mắt lưng tròng, thì thầm nói, "Đông Phương... ..."
Đông Phương thấy Hàn Duyệt như vậy, có chút buồn cười, thấy thế nào Hàn Duyệt cũng như một hài tử còn chưa trưởng hành, "Buồn ngủ thì vào xe ngủ tiếp."
"Hảo." Hàn Duyệt cũng không phản bác, trực tiếp nằm xuống nhuyễn *** phủ một tầng da thật dày, nhưng đổi vài tư thế vẫn không thấy thoải mái.
Đông Phương không khỏi cười ra tiếng, Hàn Duyệt mở mắt ra, ủy khuất nhìn Đông Phương, "Buồn ngủ quá đi... ..."
Đông Phương không nói gì, chỉ đổi một tư thế tựa vào nhuyễn ***, giơ tay ra, nhìn Hàn Duyệt, vừa giơ tay ra đã thấy mình quá đường đột, nói sao thì Hàn Duyện cũng rất có thể là Hoa Sơn phái tiền chưởng môn Nhạc Bất Quần, huống chi, một đường này hắn không hề che dấu tình cảm với Dương Liên Đình, y không tin Hàn Duyệt không biết y thích nam nhân.
Hàn Duyệt không nghĩ quá nhiều, trực tiếp xoay người nhào qua chỗ Đông Phương, không chút khách khí gối đầu lên đùi Đông Phương, cọ cọ vài cái, tìm một tư thế thoải mái, không hề băn khoăn mà chìm vào giấc ngủ .
Đông Phương bỗng nhiên thấy suy nghĩ vừa rồi của mình rất ngốc, do dự một lát, lấy tay vuốt lên mái tóc mềm mại của Hàn Duyệt, lặng lẽ cười. Chỉ là khi nhìn ra ngoài cửa, thấy Dương Liên Đình vẻ mặt anh khí ngạo nghễ, trong mắt lộ ra trầm tư.
Phong thư kia nói là thư cấp báo, chẳng bằng nói là một cái bẫy cố ý dụ Đông Phương đến, không biết Dương Liên Đình là thật sự không phát hiện hay là có tham dự trong đó.
Đường đi trắc trở, mưa to như trút nước, Dương Liên Đình vì sớm ngày chạy tới phân đà Dương Châu, nên chọn đi đường tắt phủ đầy cỏ dại lại hoang vắng, cơ hồ không thấy bóng người ở. Huống chi bây giờ đang đi qua sơn đạo gập ghềnh, làm sao kiếm được chỗ trú mưa.
Hàn Duyệt cùng Đông Phương ngồi trong xe ngựa còn đỡ, xem Dương Liên Đình cùng bốn đệ tử thần giáo cưỡi ngựa bên ngoài lại bị ướt sạch sẽ, Đông Phương liếc nhìn sắc trời bên ngoài, mở miệng nói, "Liên đệ, không bằng vào trú mưa đi."
Dương Liên Đình rất muốn nhảy vào, nhưng nghĩ đường này là mình kiên trì đi, sợ Đông Phương xem thường mình, sẽ bất lợi với tiền đồ sau này, "Không sao, ta ở ngoài được rồi."
Sơn đạo không dễ đi, Dương Liên Đình đã sớm xuống ngựa, xa phu cũng dắt ngựa cẩn thận đi sát vách núi, dù sao sơn đạo này không quá rộng, nửa bên kia là vách núi sâu.
Tiếng vó ngựa trong cơn mưa vô cùng vang dội, Hàn Duyệt tỉnh lại từ lâu, ngồi cạnh Đông Phương, không dám lộn xộn.
Đông Phương lại bình thản uống trà xem hoa, tâm tình vô cùng tốt, bỗng nhiên, Đông Phương híp mắt lại, khóe miệng cong lên, trong tay xuất hiện ngân quang, một cây ngân châm xuyên ra xe ngựa, bên ngoài truyền đến một tiếng hét thảm, Đông Phương khẽ hừ một tiếng, đứng dậy tao nhã xốc lên màn xe, nói với Hàn Duyệt sau lưng, "Ta đi xử lý mấy con chuột nhắt, ngươi ăn chút điểm tâm đi."
"Hảo." Hàn Duyệt rất nhanh đáp ứng, dù sao hắn rất hiểu bản thân mình thế nào, hắn không có võ công ra ngoài chỉ có một kết quả.
Đông Phương điểm mũi chân, y phục màu tím nhạt trong mưa vẽ ra một đường cong, đứng trên trần xe, tao nhã mà ngạo nghễ, "Nếu dám đến, cần gì phải trốn trốn tránh tránh, để chuốc lấy chê cười."
Đám người Dương Liên Đình vốn nghe được tiếng kêu thảm, đã phát hiện có chuyện, trong tay cầm binh khí, khi gặp Đông Phương bước ra, mới nhẹ nhõm thở dài.
Dương Liên Đình rống to, "Chuột nhắt phương nào, còn không mau hiện thân?"
Đông Phương chân mày hơi nhíu lại, một tiếng thở dài biến mất ở trong mưa, "Hướng Vấn Thiên, ta nghĩ ngươi cũng nên kết thúc rồi."
"Ha ha ha, Đông Phương tặc nhân, hôm nay đây sẽ là nơi táng thân của ngươi." Hướng Vấn Thiên cầm trong tay trường đao, đánh thẳng vào Đông Phương.
Đông Phương đứng trên trần xe, mưa không hề chạm được vào người y, hận ý trong mắt chợt lóe qua, nụ cười bên môi dị thường diễm lệ, tay áo phất nhẹ, ba cây ngân châm bay thẳng vào Hướng Vấn Thiên.
Hướng Vấn Thiên đứng giữa không trung xoay người, dùng đao cản tú hoa châm, đã không còn ưu thế khi nhảy xuống từ chỗ cao, đứng trên một thân cây ven đường, "Thật không ngờ ngươi lại mắc mưu dễ như vậy, chẳng lẽ sống an nhàn sung sướng ở Hắc Mộc Nhai quen rồi, hay là nghĩ ngươi đã là thiên hạ vô địch ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!