Chương 12: (Vô Đề)

Ban đêm, Hàn Duyệt nằm trên giường mắt mở to nhớ tới Đông Phương.

Mà lúc này Đông Phương đang ngồi trên giáo chủ vị, ngày càng nhận ra rằng xử cao bất thắng hàn, còn không bằng lúc trước, hiện tại ngay cả Đồng Bách Hùng quan hệ tốt nhất với y, khi gặp y toàn lộ ra cung kính

Không ai hiểu y, chịu cùng y nói thật, những lời khen tặng nghe 1, 2 lần còn thấy thú vị, nghe nhiều, lại chỉ thấy lạnh lẽo tản ra từ tận đáy lòng.

Nhìn cái rỗ lúc trước bé con ngủ, ngón tay Đông Phương vuốt vuốt cái chăn nhỏ xíu, nhớ nhung tưởng niệm chú chim nhỏ không biết là yêu tinh hay quỷ quái kia.

Khẽ thở dài, Đông Phương nhìn giáo vụ trên bàn, có một loại cảm giác phiền chán dấy lên. Vì mạng sống cùng quyền lợi, y mưu tính nhiều năm, cuối cùng chiếm được giáo chủ vị, Nhâm Ngã Hành bị tù dưới đáy Tây hồ, Hướng Vấn Thiên trốn vào giang hồ, vì trấn an lòng người, Nhâm Doanh Doanh được y phong làm thánh cô,《 Quỳ Hoa bảo điển 》cũng tiến thêm một tầng.

Trên đời này, không còn ai có thể uy hiếp được y nữa

Mà bé con, Đông Phương thoáng nhìn qua chậu hoa đang nở rộ trên góc bàn, sau khi khiến mọi người thần phục, y tìm nhặt thi thể bé con, tìm một chậu hoa chôn vào, gieo thêm một cây mẫu đơn vào đó.

Chậu hoa này đặt trong phòng ngủ của Đông Phương, không cho bất luận kẻ nào chạm vào, mỗi ngày tự mình chăm sóc, mẫu đơn màu đỏ thẫm dị thường kiều diễm, mang theo một loại sức sống.

Đỏ đến chói mắt, rồi lại đỏ đến tiêu sái, Đông Phương lại nhìn thoáng qua trường bào máu trắng của mình, thấy màu trắng này dị thường cô lãnh (cô trong cô dộc, lãnh = rét lạnh, nguội lạnh, chán chường), trong lòng bỗng thấy buồn phiền.

Đứng dậy mở tủ áo ra, lại phát hiện, y phục trong tủ chỉ có ba màu trắng, đen, xanh. Đôi mày tinh xảo nhíu lại, Đông Phương trong lòng phiền muộn, lôi y phục ra ném xuống đất.

Mắt nhìn gương đồng cách đó không xa, tóc đen xỏa tung, mi mục như họa, môi không điểm mà đỏ. Làn da bóng loáng nhẵn nhụi, lông trên người từ khi luyện 《 Quỳ Hoa bảo điển 》 đã dần rụng hết, không còn mọc ra nữa.

Đông Phương biết tình tự hiện tại của mình rất khác lạ, thế nhưng, vậy thì đã sao, y là Đông Phương Bất Bại, là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo, y không kém hơn bất luận kẻ nào trên thế gian.

Ngồi trên chiếc giường lớn điêu khắc tinh xảo, Đông Phương khẽ cắn làn môi đỏ mọng của mình, y cho dù mạnh tới đâu, cuối cùng khi chỉ có một mình, y cũng sẽ thấy cô đơn, tịch mịch, muốn có người hiểu mình.

Thở dài, người từng có kẻ bầu bạn, sẽ không bao giờ chịu được nỗi cô độc, Đông Phương đứng dậy, đi vào thư phòng, ôm lấy chậu mẫu đơn, lẩm bẩm, "Bé con, ngươi không phải là yêu tinh à? Sao lại ngốc đến đến vậy, ngươi thật đã chết rồi sao?"

Ngón tay thon dài chạm đến cánh hoa, nhẹ nhàng chọc chọc, "Đồ ngóc." Ngữ khí hàm chứa một loại ôn nhu làm người ta muốn rơi lệ.

"Người đâu." Ôm chậu hoa, ngồi ghế trên, Đông Phương hô.

"Vâng" một thanh niên làn da ngăm đen, thân hình khôi ngô, bộ dạng anh tuấn uy vũ đi đến, quỳ xuống hành lễ với Đông Phương, "Chúc giáo chủ thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ."

Đông Phương thấy được người này có đủ nam tử khí khái, lại thập phần lạ mắt, dò hỏi, "Ngươi là ai?"

"Vì tiểu nhân chức vị thấp, nên giáo chủ chưa từng nhìn thấy tiểu nhân." Dương Liên Đình cẩn thận nói, "Tiểu nhân Dương Liên Đình."

Ngày vừa sáng, Hàn Duyệt đã bị Phong Thanh Dương lay tỉnh, Hàn Duyệt mở to đôi mắt đào hoa đầy mê mang của mình ra, "Ta còn muốn ngủ... ..."

Tối hôm trước ở thư phòng nằm một đêm trên bàn, lại thêm một buổi sáng đầy lo lắng, tối qua lại lo nhớ Đông Phương, khó lắm mới ngủ được, giờ đã bị người kéo dậy .

"Đứng lên, ta quyết định." Phong Thanh Dương túm Hàn Duyệt từ trong ổ chăn ấm áp ra, mở miệng nói.

"Cái gì?" Hàn Duyệt mơ mơ màng màng nhìn Phong Thanh Dương, nghe Phong Thanh Dương nói nửa này, mới ý thức được, lập tức, không còn chút mơ hồ , đôi mắt đòa hoa lấp lánh, "Sư thúc, quyết định của người là?"

Hàn Duyệt không còn chút buồn ngủ, thật cẩn thận hỏi han.

"Ta tạm đảm đương chưởng môn, tăng thêm thực lực cho Hoa Sơn phái, giúp ngươi tìm kiếm danh y giải dược, sau đó, ta truyền Độc cô cửu kiếm cho ngươi, chức chưởng môn ngươi tiếp tục đảm nhận." Phong Thanh Dương vuốt râu, nói ra biện pháp sau một đêm suy nghĩ mình vừa lòng nhất.

Hàn Duyệt tuy có chút bất mãn, nhưng lại thấy vậy cũng không tồi, thứ đã giao ra có cần lấy lại hay không, đó còn phải xem hắn có nguyện ý hay không a.

"Sư thúc, ta thấy tìm thuốc giải cứ chậm rãi, Hoa Sơn phái trước phải lớn mạnh, dù sao hiện tại loạn trong giặc ngoài, lại còn phải để sư thúc phí sức vì đệ tử, đệ tử không dám nhận a." Hàn Duyệt đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Phong Thanh Dương, "Xin sư thúc toàn tâm làm chăm cho nội vụ Hoa Sơn phái, việc tìm giải dược, đệ tử tự mình xuống núi âm thầm tìm kiếm là được rồi."

"Võ công của ngươi hoàn toàn không có, ta làm sao yên tâm cho được." Phong Thanh Dương thấy băn khoăn của Hàn Duyệt là có đạo lý, nhưng lại không yên tâm để hắn xuống núi.

"Vô sự, đệ tử võ công không còn, nhưng vẫn còn kinh nghiệm giang hồ, vậy đã đủ để an thân rồi." Hàn Duyệt nói rất thành khẩn, trong võ lâm này, không nơi nào an toàn hơn nơi có Đông Phương.

Phong Thanh Dương cũng là người hào sảng, thoáng suy tư, chỉ cần Hoa Sơn phái lớn mạnh, tự nhiên không ai dám làm khó dể sư điệt của mình, "Cũng tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!