Chương 10: (Vô Đề)

Trước khi ăn điểm tâm, Hàn Duyệt tuyên bố tin tức mình muốn đi Tư Quá Nhai bế quan, mới bắt đầu dùng cơm.

Chúng đồ đệ biểu tình không đồng nhất, có luyến tiếc, có cao hứng... ... Hàn Duyệt nghiên cứu một hồi, lại thấy không thú vị, đơn giản an tâm ăn cơm.

Sau khi ăn xong, dưới sự chú mục của Ninh Trung Tắc cùng các đồ đệ, Hàn Duyệt một tay xách tay nải, một tay cầm kiếm, Lệnh Hồ Xung ôm gối đầu cùng những đồ dùng hàng ngày đi sau phải, Lao Đức Nặc lớn hơn nên ôm đệm chăn đi theo sau trái Hàn Duyệt.

Ra đại môn, Hàn Duyệt mở miệng nói, "Xung nhi cùng Đức Nặc đi trước đi, vi sư đi sau, để tránh làm rơi đồ đạc mà không biết."

"Vâng" Lệnh Hồ Xung sùng bái nhìn Hàn Duyệt, thầm nghĩ, vẫn là sư phó nghĩ chu đáo.

Lại không ngờ sư phó trong cảm nhận của hắn đã thay đổi thành một người khác, hoàn toàn là vì không biết đường, cho nên mới nói ra những lời kia, rất có phong phạm ngụy quân tử Nhạc Bất Quần ra vẻ đạo mạo.

Lao Đức Nặc dù đi trước, nhưng toàn thân đều căng cứng, hắn cảm thấy ánh mắt sư phó nhìn mình rất khác thường, như mang theo tìm tòi nghiên cứu, chẳng lẽ đã phát hiện thân phận chân thực của mình, nghĩ đến đây, Lao Đức Nặc nhất thời chảy ra một thân mồ hôi lạnh.

Hàn Duyệt đi theo sau hai đồ đệ, ánh mắt đảo qua người Lệnh Hồ Xung, nhớ đến Nhạc Bất Quần cuối cùng chết trên tay tiểu tình nhân Nghi Lâm của Lệnh Hồ Xung, lại thấy vô cùng khó chịu

Hiện tại mình là Nhạc Bất Quần, nếu thật phải chết trên tay một tiểu cô nương đầu bóng lưỡng, mình làm sao còn mặt mũi gặp lại Đông Phương.

Nhất định phải cảnh cáo Lệnh Hồ Xung, không được cùng người của tà giáo đặc biệt là Nhật Nguyệt Thần giáo giao tiếp, dù sao đến lúc đó mình đi tìm Đông Phương, vạn nhất gặp nhau, vậy sẽ rất không tốt.

Xem xong Lệnh Hồ Xung, Hàn Duyệt lại bắt đầu nhìn Lao Đức Nặc, tiểu tử này không phải người tốt, không nói tuổi so với Nhạc Bất Quần còn lớn hơn, lại còn mang nghệ bái sư, thật không hiểu Tả Lãnh Thiện nghĩ cái gì nữa.

Phỉ nhổ xong Tả Lãnh Thiện, Hàn Duyệt tiếp tục đánh giá Lao Đức Nặc, chợt thấy người này cũng giống Nhạc Bất Quần là một nhân vật phản diện, nhưng so với Nhạc Bất Quần còn đáng thương hơn.

Lao Đức Nặc tận tâm tận lực với Tung Sơn phái, trung tâm dũng cảm, chịu nhục bái Nhạc Bất Quần vi sư, còn bị Nhạc Bất Quần xem như tên ngốc đùa bỡn nhiều năm như vậy, rốt cục tìm được cơ hội, giết chết Lục Đại Hữu, trộm 《 Tử Hà bí tịch 》, lại trộm phải 《 Tịch tà kiếm phổ 》do Nhạc Bất Quần làm giả.

Trong lúc Tung Sơn cùng Hoa Sơn tranh đấu, Lao Đức Nặc lại nổi lên tác dụng, hại Tả Lãnh Thiện thất bại, Nhạc Bất Quần cuối cùng bị giết .

Nhưng, cũng vì Lao Đức Nặc là nhân vật phản diện, bị Lệnh Hồ Xung oán hận, cho nên, vẫn bị người ta thóa mạ, kỳ thật người này cũng có vài ưu điểm.

Hàn Duyệt suy nghĩ một hồi, thương xót cho những nhân vật nhất định phải bi thúc mà chết kia, lại nhớ đến mình cũng là một nhân vật phản diện, hơn nữa còn là một đại nhân vật phản diện, liền càng thêm xác định quyết tâm muốn ném Hoa Sơn phái, đi tìm Đông Phương để y nuôi, tìm Đông Phương sẽ được đảm bảo an toàn a.

Nếu tìm được Đông Phương, có Đông Phương bảo vệ, Hàn Duyệt không ngại tới gặp Lao Đức Nặc đáng thương, làm quen với chuẩn chính phẩm, giả mạo hại người a.

Rốt cuộc lên tới đỉnh, nhìn Lệnh Hồ Xung cùng Lao Đức Nặc giúp mình trải giường chiếu, Hàn Duyệt thấy đắc ý a, diễn viên tương lai trải giường chiếu cho mình.

Ho khan một tiếng, đặt tay nải lên chiếc giường đã chuẩn bị tốt, Hàn Duyệt bắt đầu lần lượt nhắn nhủ từng người, "Xung nhi, con thuở nhỏ được ta cùng sư nương con nuôi dưỡng, trí tuệ hơn người, nhạy bén hiếu học."

Lệnh Hồ Xung dù sao cũng còn nhỏ, nghe sư phó luôn nghiêm khắc với mình khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra một nụ cười, chớp đôi mắt ngập nước nhìn Hàn Duyệt, tựa như đang giục Hàn Duyệt khen thêm chút nữa, rất đáng yêu.

Hàn Duyệt bị giật mình, nhớ Nhạc Bất Quần chưa bao giờ khen ngợi Lệnh Hồ Xung, ho khan một tiếng, nói tiếp, "Nhưng, con phải biết rằng, Tiểu thì liễu liễu, đại vị tất giai (khi còn nhỏ thông mình lanh lợi, nhưng lớn lên chưa chắc đã thành tài) , có thiên phú là chuyện tốt, nhưng không cố gắng, sẽ chỉ làm mình trở thành một trò cười."

"Xung nhi biết." Lệnh Hồ Xung cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm xuống, nhưng nghĩ sư phó quan tâm mình như vậy, hy vọng với mình cao như vậy, lại cao hưng.

"Một người trọng yếu nhất không phải võ công cao thấp, mà là phẩm hạnh, Hoa Sơn chúng ta là danh môn chính phái, tất nhiên càng phải dùng chân thành để đối xử với mọi người, lấy lý lẽ để giải quyết mọi chuyện." Hàn Duyệt chậm rãi nói, trong lòng lại lo lắng, hao hết tâm tư tổng hợp lại ra lời mình nói.

Nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung vẻ mặt sùng bái, Lao Đức Nặc cũng nín thở mà nghe, trong lòng nổi lên áy náy hiếm có, đặt hai tay ra sau lưng, chậm rãi xoay người, nhìn tường đá.

"Đệ tử đã hiểu." Lệnh Hồ Xung cùng Lao Đức Nặc đồng thời mở miệng nói.

"Sư phó, yên tâm, con nhất định sẽ không làm nhục thanh danh Hoa Sơn phái." Lệnh Hồ Xung cam đoan nói, "Cũng sẽ không làm nhục những gì sư phó sư nương đã dạy."

"Đệ tử cũng vậy." Lao Đức Nặc nói theo, biểu hiện trung tâm.

Hàn Duyệt liếc nhìn Lao Đức Nặc, rất muốn nói cho hắn biết, ta đã biết chân diện mục của ngươi, không cần giả bộ, như vậy ngươi mệt ta cũng mệt.

"Các con phải nhớ kỹ, người trong ma giáo đều là những kẻ tiếu lí tàng đao khẩu Phật tâm xà." Trừ bỏ Đông Phương, "Mà chúng ta là người trong võ lâm, có thể không tiếc mệnh cứu giúp bằng hữu, lại không chút nhíu mày." Bởi vì đều đã chết rồi còn đâu, "Cho nên, về sau nếu gặp người trong ma giáo, phải cẩn thận khi chúng đối tốt với các con, nếu không đến cuối cùng chúng khiến các con thân bại danh liệt."

"Vâng, đệ tử nhất định ghi nhớ lời sư phó dạy bảo." Lệnh Hồ Xung cùng Lao Đức Nặc biểu tình nghiêm túc, Lệnh Hồ Xung lại lòng đầy căm phẫn, ước gì hiện tại còn có một tên ma giáo, để hắn bước ra đâm vài kiếm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!