Năm đầu tiên Bạc Băng ở Nhật Bản, khí hậu ở Osaka có chút khác thường, vào tháng mười một lá phong đỏ rộ khắp núi đồi.
Cô nghe nói, khi đến Nhật Bản mà không
được thấy lá phong ở Arashiyama là một tổn thất rất lớn. Gặp dịp thế
này, Bạc Băng liền hẹn Tần Tuyết đi ngắm lá phong nhưng cô ấy lại nói đã đi ngắm rồi. Cô lại không có bạn bè nào khác ở đây, xem ra đành phải
một mình đi Arashiyama mà ngắm lá phong thôi.
Trong không gian tĩnh lặng, dòng nước
chậm chạp chảy đi một cách nhẹ nhàng, chúng như quyến luyến ôm lấy chân
cầu không biết xuôi về hướng nào.
Bạc Băng đứng trên cầu, mắt cô ngắm nhìn
thành phố xa lạ, cô không hề quen biết phong cảnh này. Xung quanh cô,
đều là một thứ ngôn ngữ mà cô không thể hiểu được. Bỗng nhiên cô nhớ về
quê nhà, nhớ đến bố mẹ già tóc đã bạc màu. Cô đơn, nhớ nhung, thêm vào
đó là những ngày gần đây cô luôn cảm thấy ấm ức, sự tủi thân cũng theo
đó mà nhân lên, ngay cả một con người vô tâm như cô cũng không thể kìm
được nước mắt. Trong quang cảnh đẹp đẽ rực rỡ thế này, nước mắt cô bất
giác cứ như vậy mà tuôn rơi.
"Tách tách" tiếng nháy máy ảnh đánh thức
cô, theo hướng âm thanh phát ra Bạc Băng quay đầu lại tìm kiếm thì gặp
được Diệp Chính Thần, trong tay anh đang cầm chiếc máy ảnh.
"Sư huynh? Sao anh lại ở đây?"
"Ngắm phong cảnh, nhìn phụ nữ." Anh cười
nói, khi ánh mắt anh vô tình chạm vào đôi mắt ẩm ướt của cô thì nụ cười
trên môi anh cũng nhạt dần: "Em làm sao vậy? Trong lòng không vui à?"
"Ừm." Bạc Băng lặng lẽ lau lau khóe mắt: "Vừa tới nơi xa lạ, nên em có chút nhớ nhà."
"Nhớ nhà…"
Anh suy tư một chút, sau đó anh vươn tay nắm lấy tay cô.
"Anh dẫn em đi xem tấm bia đá thời Lý của chúng ta. Đảm bảo, sau khi xem xong, trong lòng em sẽ vui lên."
Mặt Bạc Băng chợt nóng bừng, cô muốn rút
tay về, nhưng bàn tay đang nắm lấy bàn tay của cô quá ấm áp và mạnh mẽ…
Khiến bản thân cô không thể tự chủ được mà ỷ lại vào anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!