Sau khi Diệp Chính Thần được chuyển đến
Tổng viện giải phóng, Bạc Băng mới sâu sắc hiểu được vì sao Diệp Chính
Thần sống chết cũng không chịu chuyển về đây. Cũng khó trách vì sao bác
sĩ Lâm lại dùng cách này để uy hiếp anh.
Từ khi anh chuyển vào Tổng viện, ngay cả
thời gian tiếp khách đến thăm bệnh cũng không đủ. Mẹ của anh ở bên cạnh
anh suốt cả ngày, bắt đầu cuộc sống nấu ăn, bà chăm sóc anh một cách vô
cùng chu đáo. Mặc dù đêm khuya vắng người, bác sĩ vẫn đến kiểm tra phòng vài lần, muốn ngủ cũng không ngủ yên.
Bực bội nhất là bên cạnh anh luôn có hai
nhân viên bảo vệ hai tư trên hai tư, họ thay phiên nhau giám sát anh.
Cho dù anh có cần hay không cần thì bảo vệ vẫn đứng ở đó, không đến gần
cũng chẳng đi xa!
Cân nhắc kĩ lưỡng hồi lâu Bạc Băng lại
thấy cô trở nên dư thừa. Ngoại trừ việc ngồi trên ghế sofa cố gắng ghi
nhớ những gương mặt xa lạ, khi mọi người đến thăm bệnh rồi chào hỏi một
cách rập khuôn thì cô không cần phải làm thêm gì nữa.
Diệp Chính Thần là một quân nhân. Quả
thật anh là người hoàn toàn có đủ tư cách để làm một quân nhân. Bởi từ
khi được chuyển đến bệnh viện quân khu, ngay lập tức những thói quen cũ
của anh đều biến mất. Thay vào đó suốt ngày anh ngồi nghiêm chỉnh, trang nghiêm như một người sĩ quan cấp cao chỉ có thể nhìn từ xa nhưng không
thể trêu chọc.
Bạc Băng bỗng nhiên phát hiện, anh có thêm một ưu điểm nữa, đó là giả vờ cực kì giỏi.
Lúc Bạc Băng cảm thấy gần như chán nản.
Cuối cùng vào một ngày đẹp trời, cô được đón tiếp một người, đó là một
người đàn ông khiến tinh thần cô tốt lên rất nhiều.
Ngày hôm đó, bà Diệp bận việc không đến
được, cô đang trò chuyện cùng anh. Bỗng nhiên Diệp Chính Thần nhìn về
phía cửa, vẻ mặt lộ ra sự ngạc nhiên vui mừng: "Hàng, sao cậu lại đến
đây?"
"Ngày hôm qua có một hạng mục cần nghiệm thu, tớ nghe người trong quân khu nói cậu đang nằm viện…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!