Diệp Chính Thần giải thích cho cô biết
rằng, anh đã từng là kiểu người không thích sự trói buộc của bất kì ai.
Cho đến một ngày, có một chiếc lồng khóa anh lại.
Người khác bảo anh đứng, anh sẽ không được ngồi; Người khác bảo anh ngồi, anh càng không được đứng.
Không chỉ có hành động của anh bị trói
buộc, tư tưởng của anh cũng bị giam cầm. Không cần biết người khác bảo
anh làm những gì, anh chỉ có thể có một lựa chọn duy nhất là nghe theo,
không có quyền nói ra một chữ "Không".
Ngày tháng lâu dài bị trói buộc, khiến
cho anh không thể nhẫn nhịn chịu đựng được nữa, đã nhiều lúc anh muốn
trốn thoát khỏi chiếc lồng kia, nhưng anh lại không làm được.
"Tại sao anh không làm được?" Cô hỏi anh.
"Vì trách nhiệm, vì…"
Đến đây anh không nói tiếp nữa, mà lại chuyển sang chủ đề khác.
…
Anh kể rằng: "Vào một ngày cuối thu, anh
gặp được một người con gái, cô ấy dường như đang gặp một chút khó khăn
nào đó nên đang đứng ven đường. Anh thường hay quan tâm giúp đỡ những
người đang gặp chuyện khó, không phải anh cần sự mang ơn của người khác
đối với mình. Nhưng người con gái này thật sự rất cảm kích anh, ngỏ ý
muốn mời anh ăn một buổi tối ngon miệng.
Cô ấy gọi anh: "Sư huynh". Giọng nói vô cùng ngây thơ, giống như đang gọi anh trai của mình vậy.
Anh rất thích cách xưng hô như thế, cho nên, anh gọi cô ấy: "Nha đầu."
Từ đó cô ấy chính thức trở thành em gái của anh.
Ngày tháng dần qua, càng lúc anh càng cảm thấy thích cô em gái đó, thích căn phòng ấm áp tràn ngập hương vị thơm
nóng của thức ăn.
Mỗi lần cảm thấy mệt mỏi, anh đều muốn sang phòng cô ngồi một lát.
Có một hôm, trong bệnh viện y học có một bệnh nhân tử vong đó là một cô bé mười hai tuổi.
Cô bé là người Nhật Bản, rất đáng yêu.
Tuy cô bé không biết tiếng Trung, nhưng mỗi lần thấy anh, đều dùng tiếng Trung một cách cứng nhắc nói: "Anh trai". Sau đó che miệng cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!